Sau khi Trịnh Vân Phi nhúng xong tôm nõn hình con bướm, đưa nó tới cạnh miệng, ông vừa định mở miệng ra ăn, thế nhưng lúc này, ông lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ba, sao ba lại ăn lẩu ở đây!”
Bàn tay của Trịnh Vân Phi không khỏi khựng lại, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, thong thả ung dung nhét tôm nõn vào trong miệng như không có việc gì.
Sau khi Trịnh Vân Phi nuốt tôm nõn xuống, lẩm bẩm một mình: “Ừm, vừa tê vừa cay, vừa tươi vừa thơm, tuyệt vời!”
Trịnh Tự Huân thấy ba không nghe lời của ông, hết sức tức giận, không nhịn được chất vấn: “Ba, ba không nghe thấy lời nói của con sao, không phải ba nói đang dưỡng sinh à, tại sao chạy đến đây ăn lẩu rồi?”
Lần này Trịnh Vân Phi không có mặc kệ con trai nữa, nhưng cũng không hề tỏ ra sự ngượng ngùng khi bị vạch trần, trái lại bình lặng như thường. Ông lại gắp một con tôm nõn lên, đôi đũa dừng lại ở phía trước Trịnh Tự Huân.
“Đây không phải protein sao?”
Trịnh Vân Phi nói: “Con kêu ba ăn nhiều chất protein, đây là hải sản loại tốt đấy, chẳng lẽ không được tính là protein chất lượng sao?”
Trịnh Tự Huân: “?”
Trịnh Tự Huân bất lực phẫn nộ: “Nhưng con cũng kêu ba ăn ít chua cay dầu mỡ mà.” Cách ăn này nói là dưỡng sinh không phải đang giở trò lưu manh sao?”
Trịnh Vân Phi thản nhiên nói: “Hai thứ một tốt một xấu, kết quả chính là trung hòa.”
Trịnh Tự Huân: “…”
Ông không nhịn được tỏ thái độ quái gở: “Có phải bước tiếp theo của ba sẽ coca pha rượu wolfberry, bia ngâm codonopsis không?”
“Ba như vậy đúng là kết bè kết cánh dưỡng sinh!”
*
Trịnh Tự Huân tức giận nói: “Mọi năm lúc này ba đã ở Hải Nam, năm nay lại cứ ở lại Hải Thị, con còn tưởng ba đang làm gì chứ, không ngờ là bị một tiệm cơm nhỏ hốt hồn rồi.”
Ông nhìn tiệm cơm nhỏ này, cảm thấy mình đang thấy Bao Tự và Đắc Kỷ hại nước hại dân, sâu dân mọt nước!
“Trước kia chẳng phải ba cảm thấy mùa đông của Hải Thị rất lạnh sao, không muốn đến Hải Thị vào mùa thu và mùa đông như con, nói rằng nơi này lạnh theo kiểu lạnh ẩm, cộng thêm gió biển lạnh thấu xương, gió rét thấu xương.”
Tuy Trịnh Tự Huân vô cùng tức giận, nhưng Trịnh Vân Phi không hề hoảng sợ, bình tĩnh nói: “Con không thấy nồi lẩu trước mặt ba sao, có nồi lẩu nóng như vậy để ăn, còn lạnh gì nữa?” Một giọng điệu đương nhiên, hoàn toàn không có ý hối cải.
Trịnh Tự Huân: “…”
Trịnh Tự Huân bị ba chẹn họng tới nỗi không thốt nên lời, giữa hai người chìm vào sự im lặng kéo dài, trong không khí tràn đầy mùi thuốc nổ.
Lúc này, Trịnh Tự Huân thấy Hải Ninh bước vào, giả vờ ngoài mặt tươi cười tìm cảm giác tán thành: “Để cậu chê cười rồi, ba tôi thật sự không khiến tôi bớt lo, tôi là vì tốt cho ông ấy.”
Hải Ninh đi theo phía sau Trịnh Tự Huân vào tiệm cơm Bạch Ký, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, dần dần hiểu ra.
Khó trách ông Trịnh lại sắp xếp khách sạn ở đây, hóa ra đúng là vì thuận tiện dùng bữa tại tiệm cơm Bạch Ký. Mà nguyên nhân đối phương không nói với biên tập và con trai chính vì con trai quản ông quá chặt chẽ, không cho ông ăn thức ăn chua cay dầu mỡ.
Hải Ninh nhìn nồi lẩu bốc mùi thơm, cảm thấy cả người ông bị nứt ra hai phần, một nửa đang khiển trách ba bạn không đáng tin cậy giúp bạn thân, một nửa thì cảm thấy ăn chút cũng không sao.
Dù sao một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, giảm cân còn phải ăn gian bữa ăn nữa(*). Đối với một người tham ăn như ông Trịnh, không thể ăn thức ăn yêu thích chính là nỗi khổ trần gian?
(*) Có nghĩa là sau khi ăn một chế độ ít chất béo, năng lượng thấp trong vài ngày thì hãy chiêu đãi bản thân một bữa ăn giàu năng lượng.
Hải Ninh vướng mắc một hồi, trên mặt nở nụ cười thân thiện, lập tức lên tiếng giảng hòa, nhìn sang Trịnh Tự Huân nói: “Ông đừng tức giận, giữa hai cha con có điều gì nói ra rồi thì thôi, tuyệt đối đừng gây mâu thuẫn.”
Sau đó ông lại nhìn Trịnh Vân Phi, mỉm cười nói: “Ông Trịnh, đây là món mới của tiệm cơm Bạch Ký à, con vẫn chưa từng ăn thử. Mùi vị của nồi lẩu này như thế nào?”
Sau khi Trịnh Vân Phi nghe thấy lời nói của Hải Ninh, nét mặt buông lỏng, tốt hơn hẳn khi đối xử Trịnh Tự Huân: “Tôi không ngờ có thể ăn được món lẩu ngon như thế tại Hải Thị, không thua kém với lúc tôi ăn ở Tứ Xuyên, vừa tê vừa cay vừa tươi lại thơm, tuyệt nhất là sau khi ăn xong sẽ không cay tới mức gây đau bụng.” Giọng điệu của ông hơi mừng rỡ.
“Tôi nghe cô chủ nói đây là bí truyền của cô ấy, sẽ giảm bớt mức độ làm hại lớn nhất của chất ớt cay đối với sức khỏe. Một số người nào đó nói tôi như vậy không phải dưỡng sinh, nhưng người đó không biết rằng bây giờ tôi chính là dưỡng sinh mà, đạo dưỡng sinh, tri thức nhiều lắm đấy.”
Trịnh Tự Huân nghe xong, hừ một tiếng: “Lẩu dầu sa tế còn có thể dưỡng sinh, ba làm vậy là đang coi con như thằng ngốc.”