Trịnh Tự Huân không thể hiểu được, ông biết đầu bếp lớn rất có lòng tin với món ăn do mình nấu, nhưng cũng sẽ không tự tin đến nỗi đậy nắp lại thì không hề xem tới nữa.
“Chín rồi, thường xuyên mở nắp ra sẽ bay mất mùi thơm.” Bạch Nhất Nặc thấy ông không tin bèn lấy một thịt viên ra khỏi chén canh, thịt viên vừa to vừa tròn, nước canh trong đó trong vắt, bốc lên hơi nước nóng hổi.
Bạch Nhất Nặc kêu Trịnh Tự Huân thử xem, Trịnh Tự Huân liền cầm đôi đũa làm vỡ thịt viên rồi ăn thịt trong cùng.
Đúng là đã chín!
Hơn nữa là độ lửa vừa đúng, không hề tái, cũng không hề chín già, vị giác vừa non vừa trơn, mùi vị vừa mặn vừa tươi.
Trịnh Tự Huân rất có hiểu biết về ăn uống, biết rằng nắm bắt được độ lửa này khó khăn tới chừng nào, ít hơn năm giây có lẽ còn tái, nhiều thêm năm giây thì sẽ già. Trịnh Tự Huân nhớ ông từng ăn một số nhà hàng, đầu bếp của những nhà hàng đó đều cầm đồng hồ bấm giây và nhiệt kế để nấu ăn.
Mà Bạch Nhất Nặc chỉ dựa vào bản thân kiểm soát thì có thể hạn chế sai số của độ lửa trong từng giây.
Tài nghệ này rất khó làm được, có lẽ vẫn có người làm được nhưng ông chưa từng gặp.
Về việc này, đầu bếp không chỉ phải có sự nắm bắt thời gian một cách vô cùng tinh xảo, còn cần phải hết sức hiểu rõ các thứ như nhiệt độ của bếp lò, tỉ lệ thành phần của thức ăn. Bất kỳ một phân đoạn nào trong số này xảy ra sai sót đều không thể đạt được hiệu quả như vậy.
Ngoài mặt Trịnh Tự Huân bình lặng, trong lòng lại sóng dâng cuồn cuộn ngất trời. Tiệm cơm Bạch Ký này, khủng khiếp như thế!
…
Song hỷ lâm môn, Bạch Nhất Nặc không chỉ có được cơ hội quay phim tài liệu Chí Vị, còn nhận được một tin vui khác, đó chính là cuối cùng tiệm cơm Bạch Ký của cô cũng đã có cơ hội mở rộng!
Dì đó nói tìm cửa tiệm cho Bạch Nhất Nặc không phải lời xã giao, sau khi bà ta rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký, lập tức nghiêm túc thông qua hàng xóm láng giềng tìm kiếm xem có cửa tiệm bỏ trống không. Chẳng cần vài ngày thì bà ta thật sự đã tìm được cho cô, đó chính là cửa tiệm tầng trên của tiệm cơm Bạch Ký.
Dì dẫn theo Bạch Nhất Nặc thông qua cầu thang phía sau để đi lên tầng, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Tôi nói cháu biết, tầng hai này là một cơ quan đào tạo, chẳng phải năm nay kinh tế không có khởi sắc sao, cho nên sắp sập tiệm rồi. Chủ nhà đang chuẩn bị cho thuê đấy, vẫn chưa treo lên công ty môi giới thì đã để tôi tìm được.”
Bạch Nhất Nặc cảm ơn nói: “Dì ơi, chắc chắn dì đã tốn rất nhiều thời gian, thật sự không biết nên cảm ơn dì như thế nào.”
“Không tốn nhiều thời gian lắm, là thông qua mọi người xung quanh tìm được đó.” Dì xua tay, hơi mừng rỡ nói: “Tay nghề của cháu thật sự quá tốt rồi, tôi ăn sao cũng không đủ. Nếu cháu có thể bán cho tôi thêm mấy phần món ăn giới hạn, đối với tôi thì đó chính là việc tốt nhất.”
“Được, cháu nhất định chừa lại cho dì.” Bạch Nhất Nặc mỉm cười nói.
Chủ nhà của tầng hai cũng là người Hải Thị, nhưng không ở nơi này, vẫn luôn cho thuê nhà ra ngoài.
Bạch Nhất Nặc gọi điện thoại cho chủ nhà, lễ phép nói rõ mục đích đến đây.
Chủ nhà là một bà cụ, họ Trình. Trùng hợp là trước đây bà Trình ở đây, có quen biết Bạch Nhất Nặc, sau khi biết được Bạch Nhất Nặc muốn thuê nhà của bà ta, vẫn chưa nói hai câu thì bà ta đã tức khắc đồng ý.
“Ôi chao, bà nhìn cháu lớn lên đấy, cháu muốn thuê nhà của bà, bà tuyệt đối sẽ không cho người khác thuê.”
“Cảm ơn bà Trình.” Bạch Nhất Nặc cảm thấy nếu cô ở căn nhà của bà Trình thì phải tiến hành một số thay đổi cho căn nhà, sẽ liên thông hai tầng trên dưới lại.
“Bà Trình, cháu muốn làm thông trên dưới căn nhà, xây một cầu thang, như thế tiện cho khách hàng lên tầng ăn cơm.” Bạch Nhất Nặc nghiêm túc nói: “Cháu biết làm vậy, sau này bà cho thuê sẽ không tốt lắm, nhưng rất nhanh thì cháu sẽ tích góp được tiền đặt căn nhà này lại. Nếu không dành được tiền, cháu cũng sẽ hồi phục tầng trên như cũ, được không ạ?”
Sau khi cô nói suy nghĩ này với bà Trình, đối phương ngẫm nghĩ một hồi, không có từ chối, ngược lại đã đồng ý.
“Đây đều là chuyện nhỏ, dễ nói thôi, cháu thuận tiện như nào thế thì làm như thế đấy.” Từ sau khi bà Trình biết chuyện của nhà họ Bạch, thì bà ta hết sức thương tiếc. Ba Bạch mẹ Bạch mất rồi, để lại một cô bé nhỏ như vậy, đối phương phải sống ra sao đây.
May mắn đối phương lại mở một tiệm cơm trong nhà, còn càng làm càng hưng thịnh. Không chỉ đăng lên tạp chí bản địa, còn được lên nhật báo Hải Thị! Bà Trình vốn đã thích Bạch Nhất Nặc, sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Bạch Nhất Nặc, cảm thấy không có vấn đề lớn gì bèn trực tiếp đồng ý.