Sau khi các khách hàng nghe thấy những lời nói này, có phần được vỗ về, đi một bước quay đầu lại ba lần rời khỏi, bóng lưng hết sức đìu hiu.
Các khách hàng vừa vui mừng vì tiệm cơm Bạch Ký nổi tiếng, vừa cảm thấy vô cùng hiu quạnh, nhưng tóm lại vẫn là mừng rỡ. Dù sao ăn quả nhớ kẻ trồng cây, bọn họ thích ăn cơm của tiệm cơm Bạch Ký, cũng rất thích cô chủ, bây giờ cô chủ và tiệm cơm có được thời cơ như vậy, bọn họ cảm động lây, vui cho cô chủ lắm.
Rượu thơm chẳng sợ ngõ sâu là không lừa gạt tôi!
…
Quãng thời gian này Trịnh Tự Huân đi theo ba ăn được một số tiệm nhỏ bản xứ, tìm được khá nhiều linh cảm. Ông xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, nội tình vững vàng, giỏi suy luận, chẳng mấy chốc thì đã có mạch suy nghĩ.
Nhưng hàng ngày sau khi ông và ba ra ngoài ăn cơm xong đều sẽ không ở lại vùng khác quá lâu, vẫn sẽ về lại khách sạn bên cạnh tiệm cơm Bạch Ký để nghỉ ngơi.
Còn tại sao bọn họ phải làm như thế… Đương nhiên là vì ăn cơm rồi!
Thời gian gần đây Trịnh Tự Huân ăn được không ít tiệm cơm ngon miệng, ông cũng khá hài lòng, cảm thấy tốt hơn mong đợi. Nhưng tiệm cơm tốt đi chăng nữa vẫn tệ hơn tiệm cơm Bạch Ký một ít. Đầu bếp của tiệm cơm Bạch Ký cứ như một phép thuật, rõ ràng dùng nguyên liệu bình thường, qua quá trình xử lý phức tạp, mùi vị nấu ra không thua kém bất cứ nguyên liệu cao cấp nào.
Ba nói điều này là do trình độ đối với đặc tính thực phẩm của đối phương quá sâu, Trịnh Tự Huân hết sức đồng ý.
Sau khi Trịnh Tự Huân chuẩn bị xong hết mọi thứ, dẫn theo tổ sản xuất phim bắt đầu quay. Trạm đầu tiên chính là tiệm cơm Bạch Ký.
Cách quay phim của Trịnh Tự Huân là kiểu chìm đắm, quay hết quá trình tiệm cơm Bạch Ký mở cửa từ buổi trưa đến buổi tối đóng cửa.
Bạch Nhất Nặc chính là một trong số các nhân vật chính.
Trịnh Tự Huân nhìn Bạch Nhất Nặc trong ống quay, không khỏi có phần thắc mắc, nghiêng đầu lại nhìn sang phó đạo diễn bên cạnh: “Cậu có cảm thấy tôi quay cô ấy trông xinh đẹp lắm không?”
Phó đạo diễn nhìn cô gái với khuôn mặt như tranh trên màn hình, gật đầu: “Xác thực vô cùng xinh xắn, tôi cảm thấy tập này rất có điểm nổi bật, chắc các khán giả sẽ thích lắm nhỉ.”
Trịnh Tự Huân vuốt cằm của mình nói: “Cậu có cảm thấy gần đây hình như tôi rất biết quay con người không? Ông Lý cứ nói tôi không biết quay con người, chỉ biết quay vật, hiện giờ xem ra ông ta chính là nói xằng, rõ ràng tôi biết quay người lắm mà!”
Phó đạo diễn: “…”
Phó đạo diễn lau mồ hôi trên trán: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, đây chỉ vì người ta trông rất xinh đẹp.”
Trịnh Tự Huân: “…” Được thôi.
Khi Bạch Nhất Nặc trong ống kính cắt rau, ngón tay trắng nõn nhấn vào thức ăn, tay vững dao nhanh, tia sáng nhấp nháy, gần như nhanh tới mức xuất hiện bóng mờ.
Một loạt động tác mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, cảnh đẹp ý vui, món ăn đầy đủ màu sắc hương thơm mùi vị.
Người của tổ sản xuất phim chăm chú nhìn cô nấu ăn, không khỏi hơi say mê, cảm thấy rất hưởng thụ.
Bọn họ là lớp thành viên nòng cốt cũ của phim tài liệu Chí Vị mùa một, từng quay khá nhiều đầu bếp chuyên nghiệp, từng làm rất nhiều bài tập, cũng vô cùng hiểu rõ về ngành nghề đầu bếp.
Có rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp khi đối mặt ống kính, vì không quen nên vẫn tỏ ra hơi hồi hộp, khó tránh có chút ít không nắm rõ tình hình, thậm chí có một số cảnh phải quay lại. Nhưng Bạch Nhất Nặc không hề như thế, dường như trong mắt cô chỉ có bản thân cô nấu ăn. Một khi cô bắt đầu nấu nướng, như bước vào một hoàn cảnh không có ai cả, trong mắt hoàn toàn không có người khác, căn bản không bị quấy nhiễu bởi bên ngoài.
Bọn họ cảm thấy dáng vẻ của người trong ống kính không hề phù hợp với tuổi tác của cô, mà trông giống đầu bếp lớn sáu mươi mấy tuổi của tiệc nhà nước, thanh thản thành thạo, nắm bắt chặt chẽ món ăn do mình nấu.
Không bao lâu sau, khi bọn họ nhìn thấy Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không mở nồi, lập tức trực tiếp đưa món ăn đến cửa lên món thì bọn họ tỏ ra càng kinh ngạc hơn, cũng sắp rơi quai hàm xuống đất rồi.
Trịnh Tự Huân tưởng đối phương bị nhầm lẫn, thế là bảo người quay phim dừng quay, kinh ngạc nói với Bạch Nhất Nặc: “Cô ngay cả nồi cũng không xem thì trực tiếp đưa thức ăn ra rồi, có phải làm nhầm rồi không, thức ăn chín chưa?”
Bạch Nhất Nặc bưng thịt viên và cơm niêu đất tới cửa lên món. Sau khi cô đặt chén canh và cơm niêu đất vào trong từng nồi, ngoài thêm nguyên liệu cần thiết ra thì không còn xem tới nữa, hoàn toàn chưa từng mở nắp ra.