Bạch Nhất Nặc mỉm cười: “Cảm ơn lời khen của ông, nếu ông cảm thấy ngon miệng thì lần sau ghé tiếp.”
Trịnh Tự Huân nói chuyện có khí chất của người phương bắc, hào sảng thẳng thắn: “Tôi không nói lời khách sáo với cô, lần sau tôi chắc chắn sẽ đến. Ngay sau đó thì tôi sẽ ở chung với ba tôi, dọn tới khách sạn phía sau con đường của tiệm cơm các cô.”
Ông hạ thấp giọng, lặng lẽ nói: “Hình như ba tôi quen thuộc với cô lắm, cô tuyệt đối đừng nói với ông ấy, thật ra tôi vì để giám sát ông ấy, cũng vì thuận tiện cơm ăn nên qua đây ở.”
Chủ biên Hải nghe ông nói vậy: “…” Hai ba con này đúng là hết nói nổi.
*
Tiệm cơm Bạch Ký sẽ tham gia quay phim tài liệu Chí Vị!
Người biết tin tức này trước tiên là Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt.
Tuy Kỷ Tử Hoài hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, chỉ một lòng chú tâm trong nhà bếp, nhưng dù sao cũng là người trong ngành, đương nhiên từng nghe nói về tiếng tăm của phim tài liệu quốc dân này.
Khi anh ấy nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi, không phải vì cảm thấy tiệm cơm Bạch Ký không đủ tư cách, trong lòng anh ấy, tất nhiên tay nghề của cô chủ là tốt nhất, anh ấy chỉ là tò mò sao tổ sản xuất phim lại quyết định tiệm cơm Bạch Ký, rốt cuộc bọn họ biết tới tiệm cơm Bạch Ký như thế nào.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nói anh ấy biết đây là do chủ biên tạp chí ăn cả thế giới giới thiệu thì anh ấy mới hiểu ra.
Sau khi Kỷ Tử Hoài biết tin tức này, trong lòng anh ấy vô cùng vui mừng, vui sướng bởi tài nghệ nấu nướng của Bạch Nhất Nặc đã nhận được một sự tán thành rất có hàm lượng vàng.
Nhưng tính cách Kỷ Tử Hoài hướng nội, sự vui mừng này chỉ thể hiện trong đôi mắt trở nên lấp lánh của anh ấy.
So với tính tình hướng nội của Kỷ Tử Hoài, Tô Mạt Mạt vui mừng quá đỗi, phấn khởi nói: “Mẹ em vô cùng thích coi phim tài liệu này, trước kia lúc bà ấy xem phim tài liệu này, sẽ đi ăn cơm theo phim tài liệu này. Không chỉ mẹ em coi, mà họ hàng bạn bè của em đều biết phim tài liệu này. Phim tài liệu này không nổi tiếng ở Hải Thị như ăn cả thế giới, nó thuộc đài CCTV, mang tính chất toàn quốc, sẽ có những người của mọi nơi trên cả nước xem.”
“Tiệm cơm Bạch Ký khá lên rồi!”
Tô Mạt Mạt hết sức kích động, cảm thấy điều này còn vui hơn bản thân cô ấy theo đuổi idol. Tiệm cơm Bạch Ký chỉ “ra mắt” một quãng thời gian rất ngắn thì đã đạt được thành tựu xuất sắc, nắm bắt được khá nhiều tài nguyên hàng đầu, ví dụ như tạp chí ăn cả thế giới, nhật báo Hải Thị, cũng như phim tài liệu đài CCTV.
Đây chính là bậc nhất trong hàng đầu!
Nhưng sau khi các khách hàng biết được tin tức này, ngoài sự vui mừng ra, còn có một ít khó chịu.
Ban đầu bọn họ cũng y như Kỷ Tử Hoài, hết sức kinh ngạc bởi phim tài liệu Chí Vị lại tìm đến tiệm cơm Bạch Ký. Bọn họ cảm thấy đây là tin giả, sau khi nghe xong lời nói của Bạch Nhất Nặc, mới từ từ nhận ra việc này là sự thật.
Trong lòng của bọn họ: Idol lại ở ngay bên cạnh tôi!
Sau khi bọn họ muộn màng lấy lại tinh thần, chợt cảm thấy một cơn đau buồn tràn trề trong lòng, khiến người ta than thở khóc lóc.
Một khách hàng nghẹn ngào một tiếng thật dài: “Số của tôi khổ quá mà!”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi bọn họ tại sao.
“Sau khi tiệm cơm Bạch Ký nổi tiếng ở khu vực xung quanh thì tôi phải giành cơm với những người của khu vực xung quanh. Sau khi tiệm cơm Bạch Ký nổi danh trên trang web Đạn Mạc, tôi phải giành cơm với người của trang web Đạn Mạc. Sau khi tiệm cơm Bạch Ký nổi trên tạp chí ăn cả thế giới, tôi phải giành cơm với người xem tạp chí.”
“Nếu chỉ giành với những người này thì vẫn còn đỡ, đúng là khó giành, nhưng cũng không phải không ăn được.”
“Nếu phát sóng lên phim tài liệu Chí Vị, thế thì tôi sẽ giành với người của toàn quốc.”
Bạch Nhất Nặc phì cười: “Không khoa trương đến nỗi này chứ.”
Khách hàng thở dài: “Cô chủ, cô nói vậy là không biết sau khi mấy tiệm từng phát sóng trên phim tài liệu Chí Vị sẽ thành ra như thế nào, mỗi ngày đều đông nghẹt, hoàn toàn không giành được. Tôi cảm thấy sau này độ khó khăn ăn tiệm cơm Bạch Ký của tôi, đoán chừng cũng cao như thi 985 rồi.”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Bạch Nhất Nặc không biết an ủi bọn họ như thế nào, chỉ đành hứa rằng sau này nhất định sẽ mở rộng tiệm cơm Bạch Ký, cũng sẽ tăng thêm nhân viên.
“Cô chủ, sau khi có khách hàng mới, cô sẽ không quên mất chúng tôi chứ? Đừng có trăng quên đèn, làm nguội lạnh trái tim của chúng tôi nha.” Các khách hàng tỏ vẻ tội nghiệp.
“Đương nhiên không rồi, chỉ cần mọi người từng ghé tiệm cơm thì tôi đều sẽ ghi nhớ gương mặt và sự yêu thích của mọi người.”