Tuy Trịnh Vân Phi thường xuyên bắt bẻ con trai, nhưng không phải không hiểu lý lẽ, cũng không phải không thương yêu con trai. Ông đối mặt tình hình này, cho ra lời đề nghị công bằng: “Con kêu lãnh đạo đổi một đạo diễn, đừng phá hỏng bảng hiệu phim tài liệu Chí Vị của các con.”
Trịnh Vân Phi không muốn đến khi quay ra mùa hai, để lộ con trai của ông hiểu biết nông cạn, giọng điệu ngạo mạn trước màn hình, dẫn đến nhiều lời chửi rủa châm biếm.
Con trai như vậy vẫn đừng nên thả ra ngoài làm mất mặt thì tốt hơn.
Trịnh Tự Huân năng lực mạnh, nhưng hiểu điểm yếu của mình ở đâu, cũng sẽ không hẳn không nghe lọt tai lời khuyên. Bọn họ là đài CCTV, phim tài liệu Chí Vị mùa một nổi rồi, tất nhiên mùa hai có áp lực vô cùng lớn. Mong đợi của khán giả đối với mùa hai của bọn họ rất cao, bất cứ một tì vết nào đều sẽ bị phóng to.
Nhưng Trịnh Tự Huân không muốn đổi đạo diễn, không phải lo lắng bị người khác hái mất trái đào, giành công lao, mà là vì ông đã dồn khá nhiều tâm huyết vào phim tài liệu Chí Vị, phim tài liệu này cũng như đứa con của ông. Ông nhìn nó từ khi ra đời đến trưởng thành, từ vô danh tới nổi khắp cả nước. Ông không muốn giao nó vào tay của một người không tin tưởng.
Trịnh Tự Huân suy nghĩ một hồi nói: “Ba à, ba đừng lo lắng. Thật ra con đã có cách nghĩ.”
“Con có cách nghĩ gì rồi?”
“Những người làm đạo diễn như tụi con, là cần phải linh cảm sáng tạo mà.” Trịnh Tự Huân nói: “Trước đây con không có linh cảm, trong đầu không có hình tượng, bởi con cảm thấy tiệm cơm nhỏ không có món gì ngon miệng, cho nên không nhiệt tình. Nhưng sau khi ăn xong món lẩu này, con cảm thấy con có một số suy nghĩ. Nói thật thì mùi vị của nồi lẩu này rất ngon, là một bữa cơm tuyệt vời, không tệ hơn món mà con từng ăn trước kia, thậm chí còn có mùi vị hơn.”
“Điều này khiến con hiểu ra một đạo lý, mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài. Đương nhiên nguyên liệu cao cấp có chỗ ngon miệng của nó, thực phẩm không cao cấp phối hợp với phương thức xử lý phức tạp cũng có thể rất hoàn hảo.”
“Trước kia sau khi con từng ăn vài lần món ăn vặt phố phường cảm thấy không ngon lắm, thế là không còn thử nữa. Vì ít ăn, cho nên có thành kiến rất sâu với món ăn vặt lề đường.” Trịnh Tự Huân thở dài một tiếng, nói một cách thẳng thắn thành khẩn: “Ba, hay là con dọn ở gần chỗ ba đi, ba dẫn con ăn thêm vài tiệm ngon miệng, để con thử tìm linh cảm.”
Sau khi Trịnh Vân Phi nghe thấy lời nói của Trịnh Tự Huân, hơi kinh ngạc về việc con trai đổi tính. Khi ở Kinh Thành, ông đề ra dẫn con trai đi ăn món ăn vặt, đối phương tỏ ra một trăm lần không đồng ý. Ông thấy thằng bé kháng cự như thế, đương nhiên không vui mừng, bèn không gọi thằng bé nữa.
Không ngờ sau khi đối phương ăn xong tiệm cơm Bạch Ký thì đã thay đổi cách nhìn, điều này cũng xem như là niềm vui bất ngờ.
Trịnh Vân Phi gật đầu: “Không phải không được. Nhưng ba chích mũi kim dự phòng cho con trước, con thấy ba ở lại Hải Thị vì tiệm cơm Bạch Ký lâu như vậy thì biết rồi, không có tiệm nào kinh ngạc tột độ như tiệm cơm Bạch Ký đâu, chúng nó không làm được mùi vị của mỗi món ăn đều tuyệt diệu. Nhưng cũng có một số tiệm nhỏ có điểm sáng đáng ăn thử một lần, hôm nào ba dẫn con đi ăn thử.”
Trịnh Tự Huân có được sự chỉ bảo của Trịnh vân Phi thì không còn sợ không có linh cảm và tư liệu nữa rồi.
Trước khi Hải Ninh dẫn Trịnh Tự Huân đến đây thì đã có chào hỏi với Bạch Nhất Nặc, nói với đối phương rằng ông đã dẫn đạo diễn của phim tài liệu Chí Vị tới rồi.
Nên lúc bọn họ bước vào cửa thì Bạch Nhất Nặc đã nhận ra người đứng cạnh Hải Ninh chính là đạo diễn của phim tài liệu Chí Vị.
Trịnh Tự Huân hết sức hài lòng với tiệm cơm Bạch Ký, thế là nói với Hải Ninh rằng chuẩn bị đặt lịch cửa tiệm này, làm một khâu của phim tài liệu. Sau khi Hải Ninh nghe ông nói vậy liền dắt Trịnh Tự Huân đi tìm Bạch Nhất Nặc.
Tuy Bạch Nhất Nặc biết người này là đạo diễn của đài CCTV, nhưng cũng không nịnh bợ, thái độ đúng mực.
Trịnh Tự Huân gần bốn mươi tuổi, khí chất tao nhã, đeo mắt kính viền đen, có phần phong độ của người trí thức. Khi ông lần đầu trông thấy Bạch Nhất Nặc thì hơi kinh ngạc trước vẻ ngoài của đối phương, hóa ra tuổi tác của đầu bếp tiệm cơm Bạch Ký khiến ông ấy khen ngợi không dứt lại nhỏ như vậy, mà còn xinh xắn đến thế.
Nhưng trong quá trình trò chuyện tiếp theo, ông phát hiện đối phương nói chuyện lợi hại tới mức độ không nhỏ như tuổi tác của cô, từng câu từng chữ đều không bới lỗi ra được.
Trịnh Tự Huân nhớ lại nồi lẩu vừa ăn, không khỏi cảm thán: “Cô chủ, cô đúng là trẻ tuổi đầy triển vọng, tay nghề thật sự khá lắm, ngay cả đầu lưỡi kén chọn của tôi cũng bị tiệm cơm này chinh phục.”