“Cách nấu nồi lớn như vậy thật sự quá qua loa, sao có thể phát huy ra vị tươi của nấm tùng nhung chứ, quả là lãng phí nguyên liệu như thế, phung phí của trời.”
Nhưng chờ sau khi ông từ từ đưa nấm tùng nhung này vào trong miệng, cảm nhận được nước canh nóng hổi tươi ngon, lại không nhịn được buột miệng thốt ra: “Tươi quá đi!”
Vị giác và vị tươi của nấm tùng nhung vốn đã đủ ngon rồi, miếng nấm dày đặc có độ đàn hồi, trơn nhẵn sừng sực y hệt bào ngư, ăn rất thơm.
Nhưng sau khi canh nguyên chất hầm nấu nấm tùng nhung này, nấu ra toàn bộ tinh túy, tươi ngon mát mẻ, hương vị nồng nặc, quả thật tươi đến nỗi rớt cặp lông mày.
Trịnh Tự Huân không khỏi cảm thấy cách nghĩ vừa rồi của ông quá độc đoán, trên mặt hơi đau, thế là ông im miệng, không dám nhìn vẻ mặt của hai người bên cạnh.
Tuy ông không nhìn, nhưng Trịnh Vân Phi sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trịnh Vân Phi lạnh lẽo nói: “Xem ra cậu chủ lớn khá hài lòng với món này, đây đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, thắp sáng đèn cũng khó gặp được.”
“Miễn cưỡng thôi.” Trịnh Tự Huân cứng miệng.
Nếu chỉ có Hải Ninh ở đây, ông nhất định sẽ nói ngon miệng. Nhưng quan niệm về mặt ăn uống của ông và ba một trời một vực, thường xuyên vì thế mà cãi nhau, ông tuyệt đối sẽ không chủ động chịu thua trước mặt ba.
Ai ngờ ông vừa dứt lời, ba không những không nổi giận, ngược lại vui mừng gật đầu: “Con không thích ăn đúng chứ, thế con đi đi, ba đang cảm thấy có thêm con đồ ăn của mọi người không đủ chia nữa đấy!”
Trịnh Tự Huân nhớ tới vừa rồi sự nhiệt tình của ba mời Hải Ninh ngồi xuống, nghĩ lại ông ấy đối xử với ông như thế nào, tâm trạng hơi sụp đổ.
Ông hết sức tức giận, muốn vứt đũa bỏ đi. Nhưng ông nhớ lại mùi vị của nấm tùng nhung vừa rồi, lại không nhẫn tâm rời đi, chỉ đành không nói chuyện nữa, vùi đầu vô ăn.
Trịnh Vân Phi thấy dáng vẻ không chịu di dời của thằng bé, tỏ ra hơi không hài lòng nói: “Chẳng phải con không thích ăn những tiệm nhỏ này sao, mau đi đi chứ.”
Trịnh Tự Huân lời thề son sắt, lời lẽ đanh thép: “Không được, con phải ở đây trông chừng ba, không thể để ba ăn nhiều thức ăn chua cay dầu mỡ như thế.”
Sau khi ông nói xong, bèn gắp tôm nõn mà Trịnh Vân Phi thích nhất nhúng vào nồi lẩu cay, sau đó nhét vào trong miệng. Ông cảm thấy hơi cay, không khỏi hít ngược một hơi thở, nhưng vô cùng đã, tràn trề sảng khoái.
Ông ăn hết món ăn do ba gọi, vậy thì ba không ăn được nữa, ông làm như thế là vì tốt cho ba!
Trịnh Vân Phi thấy món ăn của ông kêu càng lúc càng ít đi, không cánh mà bay, hầu như đều vào trong bụng của con trai ông, tức giận tới mức gõ batoong: “Con lại đối xử với ba của con như vậy ư? Đồ bất hiếu, đồ bất hiếu!”
“Ba à, ba không hiểu, con làm vậy là vì tốt cho ba, con giải quyết đi những thức ăn không tốt cho sức khỏe này giúp ba, vậy thì ba có thể không làm trái lời dặn của bác sĩ nữa.”
Trịnh Tự Huân ăn nồi lẩu cay nóng, thở hổn hển: “Hơn nữa con đã thử cách dưỡng sinh kết bè kết cánh của ba, thật sự không tồi nha.”
Trịnh Vân Phi: “…”
Trịnh Vân Phi nhìn nguyên liệu thấp kém trong miệng của Trịnh Tự Huân đang ăn, không nhịn được tỏ thái độ quái gở: “Chẳng phải trước giờ con đều không ăn thực phẩm thấp kém sao, thế con ăn đậu hủ ky và bún miến gì chứ?”
Trịnh Tự Huân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bản thân thực phẩm bình thường, nhưng phối hợp với nồi lẩu thì rất tuyệt. Đậu hủ ky hút đủ nước canh, hương vị nồng nặc, sau khi bún miến qua quá trình hầm nấu, dai ngon sừng sực, vô cùng có độ dẻo.”
Hải Ninh thấy hai cha con giành giật đồ ăn một cách hung tàn tột cùng, ánh đao ảnh kiếm, bộc lộ sát khí, không khỏi lau nhẹ mồ hôi trên trán.
Lời xưa nói chúng ta nên đoàn kết làm việc, ba và con vốn nên quan hệ thân thiết mới đúng, nhưng hai người này lại đối chọi gay gắt. Hai cha con này… Thật sự không tầm thường.
Hải Ninh vì xoa dịu bầu không khí giữa hai người, thế là nói ra nguyên nhân Trịnh Tự Huân xuất hiện ở tiệm cơm Bạch Ký.
“Phim tài liệu Chí Vị mùa hai của đài bọn họ sắp bắt đầu quay rồi, Trịnh Tự Huân là đến khảo sát tiệm cơm Bạch Ký đấy.”
Trịnh Vân Phi hiểu ra, khó trách con trai của ông có thể tìm được ông, ông còn tưởng đối phương đổi tính rồi, hóa ra là công việc yêu cầu: “Quý một của các con đều quay các nhà hàng khách sạn có tiếng tăm, sao mùa hai chuyển thể loại lớn như vậy?”
“Ba từng xem một tập, con nói những nhà hàng đó hoàn cảnh tốt, mùi vị ngon, tràn ngập hơi thở văn nghệ, là nơi mà thanh niên dư dả chắc chắn nên đi. Con cảm thấy mấy khách sạn đó là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, quán nhỏ phố phường là tiết mục cây nhà lá vườn, một thứ cao nhã, một thứ bình thường. Suy nghĩ này của con ngập tràn mùi hôi đồng tiền, nâng cao cái trước, hạ thấp cái sau. Trạng thái tâm lý này của con làm sao quay tốt mùa hai chứ, ba thấy con vẫn nên thương lượng thật tốt với lãnh đạo đi.”