Trịnh Vân Phi hết sức tán thành gật đầu, trò chuyện với Hải Ninh về cuộc thi đấu đầu bếp quốc tế: “Xác thực, nếu biết dùng hương liệu thì chính là một bản lĩnh. Không phải tôi nói chuyện thiên vị. Tôi từng thử những món ăn dựa vào hương liệu thể hiện tài năng của người Ấn Độ, căn bản không lợi hại tới đâu. Nếu muốn so sánh trình độ về mặt hương liệu, người Trung Quốc mới là lão tổ tông, từ mấy nghìn năm trước thì chúng ta đã bắt đầu dùng hương liệu rồi.”
“Ví dụ như nấu lẩu, chẳng lẽ những người đó làm cốt lẩu sẽ ngon hơn cốt lẩu này sao?”
“Không đâu.” Hải Ninh nhớ lại mùi vị của nồi lẩu, làm như có thật lắc đầu, cũng không hề có ý phản bác, bởi ông cũng cảm thấy nồi lẩu này là nồi lẩu ngon nhất mà ông từng ăn.
Hai người đang trò chuyện, càng nói càng tập trung tinh thần, bỏ quên Trịnh Tự Huân bên cạnh ra sau não.
Trịnh Tự Huân vốn không đang khoanh tay, chuẩn bị chờ ba cúi đầu nhận lỗi, nhưng đối phương lại kề cà không đến xin lỗi, trái lại bắt đầu trò chuyện với người bạn của ông, hoàn toàn không đếm xỉa tới ông. Ông cảm thấy quả đấm của mình như đánh lên bông gòn, không hề có hiệu quả, khiến người khác nản lòng không ngớt.
Cũng may trong việc ông đọ sức với ba thì Trịnh Tự Huân vẫn luôn là phía thất bại, vì biết bản thân không đánh thắng, cơn tức này tích lũy gom lại thì hết rồi.
Khi ông bình lặng trở lại, ông ngửi thấy mùi thơm kèm theo hầm nấu truyền đến càng lúc càng nồng, khiến ông càng lúc càng không thể phớt lờ.
Ông không thường ăn ở cửa tiệm nhỏ lắm, cũng không mấy khi ăn lẩu, hẹn ăn cơm với bạn bè đều là tới nhà hàng cao cấp và quán bar nâng cốc chạm ly.
Nhưng hình như món lẩu của tiệm này hơi khác, ngửi mùi thơm này không hề hăng, hương vị kích thích của lẩu dầu sa tế, mùi thơm thoang thoảng hấp dẫn của lẩu nấm, khiến người khác không khỏi có chút thèm ăn.
Trịnh Tự Huân cảm thấy khẩu vị của mình có phần bị đánh thức, hơi nóng lòng muốn thử. Nhưng ba và bạn thân đang trò chuyện, cũng không hề có ý bận tâm ông, hoàn toàn không kêu ông ngồi.
Đúng là quá đáng mà!
Ông có thể đoán được ba không kêu ông ngồi, chắc chắn là vì trước kia ông từng nói không hứng thú với tiệm nhỏ.
Điều này khiến Trịnh Tự Huân ngoài tức giận ra, còn có chút ngượng ngùng.
Sở dĩ Trịnh Tự Huân nói những lời nói như vậy với ba là có lý do, ông chưa từng ăn được tiệm nhỏ nào ngon miệng. Đối phương giá cả thấp, dùng nguyên liệu tầm thường, bản lĩnh của đầu bếp lại không được, tất nhiên món ăn nấu ra sẽ không thể thỏa mãn đầu lưỡi kén chọn của ông.
Nhưng ông nói chuyện có chừa lại phần linh động. Ông nói với ba rằng không hứng thú với tiệm nhỏ, nhưng không nói tuyệt đối sẽ không ăn tiệm nhỏ. Dù sao ông đã là một người thành niên, sẽ không nói chuyện quá chắc, lỡ như đầu bếp lớn mà bản thân ông thích nghỉ hưu mở cửa tiệm nhỏ thì sao, vậy ông có ăn hay không, đương nhiên là sẽ ăn chứ!
Ngon miệng mới là đạo lý cứng!
Hải Ninh vừa ăn, vừa trò chuyện với Trịnh Vân Phi. Cho tới khi ông đã ăn no được một nửa mới phản ứng lại ông ăn quá say mê, hoàn toàn quên mất bạn thân của ông. Thế là ông buông đũa xuống, quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Tự Huân đứng cạnh: “À ờ… ông đứng lâu như vậy, mệt rồi chứ, chi bằng ngồi xuống đây nghỉ chút.”
“Được thôi.”
Trịnh Tự Huân thấy Trịnh Vân Phi vẫn không quan tâm ông, cảm thấy bản thân như thằng hề, đứng cũng đứng mệt rồi, bèn hừ một tiếng, tiện thể ngồi xuống.
Hải Ninh đưa một đôi đũa cho Trịnh Tự Huân: “Ông ăn thử lẩu dầu sa tế này, mùi vị thú vị lắm.”
Trịnh Tự Huân ngửi mùi thơm khá lâu rồi, đã hơi tò mò từ sớm rồi, thế là ông cầm lấy đôi đũa đưa sang nồi lẩu dầu sa tế đó.
Ai ngờ Trịnh Vân Phi lại nói: “Không phải con không thích ăn tiệm nhỏ sao, sao hôm nay con lại hạ mình thế?”
Trịnh Tự Huân nghe ba nói vậy, khựng đôi đũa lại, dừng giữa không trung, cự nự: “Ba ăn được, sao con không ăn được chứ?”
Trịnh Vân Phi giễu cợt một tiếng: “Đương nhiên con ăn được, chỉ sợ cậu chủ lớn như con không ăn quen những thức ăn thấp kém như vậy thôi.”
Trịnh Tự Huân bị ba nói như thế, khó tránh có phần gượng gạo. Nhưng điều này xác thực do chính miệng ông nói với ba. Ông từng nói bản thân ông không ăn quen thức ăn bình thường, ăn thì nhất định phải ăn ngon.
Trong đầu ông có muôn vàn suy nghĩ, ánh mắt lườm thấy lẩu nấm bên cạnh, hai mắt của ông bừng sáng, bèn quay đầu, đũa lại gắp một miếng nấm tùng nhung: “Nấm tùng nhung này không tồi, miễn cưỡng được xem là thức ăn cao cấp, con cứ ăn thứ này.”
Nhưng đợi sau khi ông gắp miếng nấm tùng nhung này lên thì ông đã biến đổi sắc mặt, hơi lấy làm tiếc nói: “Nguyên liệu cao cấp thì nên dùng phương pháp cao cấp để xử lý.”