Trịnh Tự Huân bừng tỉnh: “Nghĩa là năm loại sủi cảo bà chủ làm dùng năm loại nhân, năm loại độ lửa.”
“Cho nên sủi cảo mất nhiều thời gian công sức như vậy mới ngon hơn sư phụ Tô làm.” Giang Hải Tấn thở dài một hơi: “Sủi cảo là một món ăn có độ khó trung bình, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, nếu muốn làm ngon thì khẳng định phải mất nhiều thời gian công sức.”
Giang Hải Tấn vừa trò chuyện với Trịnh Vân Phi vừa không quên sủi cảo nóng hổi của mình, nhanh chóng ăn hết tất cả sủi cảo.
Ông ấy ăn hết chỗ sủi cảo ấy, thỏa mãn tựa vào ghế dựa, nhớ lại cảm nhận vừa rồi.
Trịnh Vân Phi đã sớm ắn hết sủi cảo Trịnh Tự Huân mang tới, bây giờ đang đang ăn canh sủi cảo, bởi vì ăn cái xong phải ăn nước mà.
Trịnh Vân Phi liếc nhìn đối phương, nói: “Không phải ông nói mình đã ăn no rồi ư? Sao bây giờ lại ăn một bát sủi cảo to như thế?”
Giang Hải Tấn sờ cái bụng của mình, vui tươi hớn hở nói: “Ngày nào cháu trai tôi cũng nói với tôi nó đã thi được điểm Schrödinger, vậy thì tôi là dạ dày của Schrödinger.”
Trịnh Vân Phi: “...” Da mặt thật dày.
Thế nhưng Trịnh Vân Phi không đâm chọc Giang Hải Tấn bởi vì da mặt của đối phương luôn dầy như tường thành, không thể chọc thủng.
Giang Hải Tấn cười ha hả, hoàn toàn không hề xấu hổ: “Cháu mua sủi cảo ở đâu thế? Mùi vị thực sự không tệ.”
“Là tiệm cơm Bạch Ký ở dưới lầu đối diện.”
“Sao chú chưa từng nghe nói đến tiệm cơm Bạch Ký này? Theo lý mà nói, nếu như làm sủi cảo ngon như vậy thì nhất định sẽ nổi tiếng giống như tiệm của sư phụ Tô.”
“Người ta mới mở tiệm, đến bây giờ mới chỉ mở ba, bốn tháng thôi.”
Giang Hải Tấn là hội trưởng hiệp hội ẩm thực Hải Thị, nhiều năm ăn khắp từ nam tới bắc như vậy. Mỗi khi đi tới một địa phương, có thể ông ấy không biết chỗ này tên là gì nhưng nhất định biết tiệm nào ngon nhất chỗ này ở nơi nào, đầu bếp lợi nhất tên là gì.
Giang Hải Tấn nói với giọng điệu chắc nịch: “Chắc đầu bếp này là một đầu bếp đã về hưu.”
“Không, cô gái kia ước chừng hơn hai mươi tuổi thôi.” Trịnh Vân Phi lắc đầu.
Lần này, Giang Hải Tấn rất kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối: “Ờm... Thật đúng là hậu sinh khả uý. Cô ấy làm một phần sủi cảo cũng chịu phí nhiều thời gian công sức như vậy, nấu khiến người ta kinh ngạc như thế, sớm muộn cũng có chỗ đứng ở Hải Thị.”
Trịnh Vân Phi hừ một tiếng: “Cô ấy không chỉ biết làm mỗi sủi cảo thôi đâu đâu.”
Đây là lần đầu tiên Giang Hải Tấn nghe ông bạn già xấu tính này khen người ta với giọng điệu như thế. Ông ấy nghĩ thầm, tài nấu nướng của bà chủ này thật là lợi hại.
Còn về đối phương mới hai mươi tuổi, tài nấu nưỡng đã cao như vậy, Giang Hải Tấn cũng tự động tìm được cách nói, khẳng định là có cao nhân dạy thôi.
Bởi vì nhắc tới Bạch Nhất Nặc còn trẻ như vậy, Giang Hải Tấn bỗng có cảm hứng, nói: “Lần này tôi tới tìm ông làm chuyện chính, nói ra cũng khéo, cũng là vì chuyện đầu bếp thanh niên này.”
Trịnh Vân Phi nói: “Chuyện gì?”
Giang Hải Tấn nói: “Sự đồng cảm của ngành nghề đầu bếp thấp, rất nhiều sư phụ có tay nghề tốt nhưng bước vào tuổi xế chiều, đầu bếp thanh niên tương đối ít, người sẵn lòng học nghề càng ít hơn. Gần như không có người kế thừa tay nghề, đồ đệ không chịu học, thầy không muốn dạy. Bọn trẻ không muốn chịu khổ, thầy thì không dạy nổi, hình thành tuần hoàn ác tính, quan hệ thầy trò truyền thống gần như biến mất. Nhưng không có mười năm kiến thức cơ bản thì sao có thể tạo nên một đầu bếp giỏi.”
Lúc Trịnh Vân Phi ăn canh, tay khẽ ngừng lại, lời này của Giang Hải Tấn xem như đã nói trúng tiếng lòng của ông rồi.
Đầu bếp không phải một nghề nghiệp học cấp tốc, cần cẩn thận mài giũa, rất khó thích ứng với tiết tấu nhanh, điều này khiến không chỉ đầu bếp mà cả cửa hàng đều dần thụt lùi trong làn sóng thương nghiệp hóa.
Ông đã từng ăn ở rất nhiều quán nhỏ, mùi vị ngon nhưng mất nhiều thời gian, tiết tấu chậm, kết quả hết quán này đến quán khác bị ép đến bước đóng cửa.
Trời ạ, lẽ nào ngon cũng có tội ư?!
“Ông định làm như thế nào?” Trịnh Vân Phi nói.
Giang Hải Tấn nghiêm túc nói: “Năng lực của tôi có hạn, không làm được gì. Xã hội bây giờ, không phải thời đại rượu ngon không sợ ngõ sâu nữa rồi, nếu muốn có thể làm nên chuyện thì phải tuyên truyền.
“Tôi dự định liên hệ một số người, làm một cuộc thi đầu bếp trẻ.”
--------
Sau khi sủi cảo năm màu được đưa lên, lượng tiêu thụ cực kì tốt. Ban đầu người bị sủi cảo năm màu hấp dẫn tới là khách cũ. Những khách cũ là khách hàng trung thành của tiệm cơm Bạch Ký, bất kể lên món ăn mới gì đều ôm ý nghĩ muốn thử, bất kể ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp mua, hoàn toàn không sợ Bạch Nhất Nặc nấu khó ăn.
Việc này làm Bạch Nhất Nặc rất vui vẻ, trừ ăn sạch sẽ ra thì sự tin tưởng này có thể coi là lời khen ngợi tốt nhất đối với một người đầu bếp.