Trước đó cái chậu này chứa rất nhiều thức ăn cho chó, nhưng bởi vì con chó nhỏ không ăn cho nên Quý Dư Trì đã đổ toàn bộ thức ăn cho chó đi. Mặc dù cái chậu này làm bằng nhựa nhưng cũng không nhẹ, hơn nữa thể tích lớn hơn con chó nhỏ này rất nhiều, thật không biết làm sao nó đẩy được.
Quý Dư Trì nhìn thấy dáng vẻ này của Samoyed thì hơi kinh hãi, day huyệt Thái Dương của mình, giọng điệu có chút oán trách: “Mày đang làm cái gì thế?”
Nhưng Samoyed hoàn toàn không hiểu, cứ nhìn chằm chằm Bạch Nhất Nặc, hoàn toàn quên mất chủ nhân của mình, không ngừng vẫy đuôi.
Tô Mạt Mạt không nhịn mà bật cười: “Xem ra em đã biết chân tướng rồi, thì ra con chó này thực sự muốn ăn đồ bà chủ làm.”
Bạch Nhất Nặc trông thấy vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Samoyed, có chút cạn lời và tức cười, nói: “Quý Dư Trì, đây là động tác anh dạy nó ư?”
Quý Dư Trì nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc thì lắc đầu: “Nó còn nhỏ như vậy, tôi không dạy nó gì cả.”
Mặt mày Quý Dư Trì lãnh đạm nhưng nội tâm hết sức kinh ngạc, con chó này cực kì ngoan ngoãn, chỉ có lúc cho ăn mới không nghe lời, nhìn thấy chậu là trốn ra thật xa.
Anh ta không ngờ có một ngày còn có thể nhìn thấy con chó này chủ động đẩy chậu như vậy.
Tô Mạt Mạt không nhịn được mà nói: “Như vậy con Samoyed này chính là thiên tài ăn khỏe không thầy tự biết.”
“Bà chủ, chị muốn cho nó ăn cơm không?”
Quý Dư Trì phát hiện sau khi con chó nhỏ không ăn cơm thì định tối hôm nay sẽ đưa con chó nhỏ đi, nhưng thật ra trong lòng anh ta không hề muốn đưa con chó nhỏ này đi.
Tuy là anh ta mới nuôi nó vài ngày, không có tình cảm gì với con chó nhỏ, thế nhưng bác sĩ nói nuôi thú cưng có lẽ có tác dụng đối với bệnh tình của anh ta. Mặc dù bây giờ vẫn chưa nhìn thấy hiệu quả, nhưng sau này thì không chắc.
Song Quý Dư Trì nhìn con chó nhỏ hấp ta hấp tấp, không nhịn được day huyệt Thái Dương của mình, cảm giác bệnh tình của mình không chuyển biến tốt vì có con chó nhỏ này làm bạn, ngược lại còn mất hết mặt mũi bởi vì nó.
Quý Dư Trì cụp mắt xuống, suy tư một phen rồi nói: “Bà chủ, cô biết làm đồ ăn cho chó không? Tôi có thể mời cô làm với giá cao không?”
Bạch Nhất Nặc nhìn con Samoyed này, có chút bất lực: “Thứ người ăn chưa chắc động vật đã có thể ăn.”
Bạch Nhất Nặc tìm kiếm thứ chó có thể ăn trong trí nhớ, một lát sau, cô thật sự đã tìm được.
Ở kiếp trước, cô không nuôi chó mèo nhưng chung quanh có người nuôi. Nhà kho của Cục Thượng Thực là nơi quan trọng, để người khác không thể vào ăn trộm nhà kho nên các nữ quan đã ôm hai con chó mực nhỏ từ nơi khá đến. Hai con chó mực đó là do con chó khác trong cung đình sinh ra, bẩm sinh đã gầy yếu, gần như hấp hối. Một nữ quan có kinh nghiệm nuôi chó nhỏ đã làm bánh sữa dê cho chúng nó ăn. Hai con chó mực yếu đuối này thực sự sống tiếp, càng ngày càng lớn, càng ngày càng uy phong.
Cách làm bánh sữa dê này lại rất đơn giản.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta mua chút sữa dê về, tôi sẽ thử xem sao.”
Bạch Nhất Nặc bèn mua sữa dê tươi và tinh bột ngô.
Cô rửa sạch chậu sau đó đổ sữa dê, tinh bột ngô và hai cái lòng đỏ trứng gà vào trong chậu, khuấy đều mấy thứ này rồi cho lên nồi nấu. Khi nhiệt độ nóng lên, loại chất lỏng này sẽ dần dần biến đặc.
Sau khi để nguội, nó sẽ ngưng kết thành dạng khối.
Thật ra người cũng có thể ăn bánh sữa dê. Ở bước này trực tiếp bỏ vào trong tủ lạnh, kem sữa dê ngưng kết sẽ rắn hơn, giống như trái cây đông lạnh vậy, vị càng ngon hơn.
Thế nhưng đây là đồ cho chó ăn, quá lạnh thì không tốt nên Bạch Nhất Nặc không làm lạnh nó mà trực tiếp bỏ vào trong chậu cho chó.
Bánh sữa làm xong trắng nõn như tuyết, tỏa ra đầy mùi sữa thơm.
Sáng sớm lúc ăn cơm, Samoyed đã mất sức bú sữa mẹ để đẩy chậu đến nhưng Bạch Nhất Nặc không cho nó ăn cơm, còn ra ngoài mua thức ăn. Samoyed thấy thế thì tiu nghỉu, chán nản vùi ở bàn đá.
Thế nhưng sau đó, nó phát hiện Bạch Nhất Nặc lại trở về, hơn nữa còn cầm chậu đi, bỏ thứ gì đó vào cho nó.
Samoyed đứng phắt dậy, ánh mắt sáng như sao, không ngừng nhìn bánh sữa dê trong chậu cho cho.
Bạch Nhất Nặc xoa lông tơ trên đỉnh đầu nó, nói: “Cái này là làm cho mày, mày nếm nếm xem mùi vị thế nào?”
Samoyed cũng ngửi thấy mùi sữa thơm của kem sữa dê xông vào mũi, lập tức cúi đầu liếm một cái.
Kem sữa dê ấm áp, vừa thơm vừa mịn giống như canh trứng gà nhưng lại tràn ngập mùi sữa thơm.
Sau khi Samoyed nếm thử một miếng thì không nhịn được nếm miếng thứ hai, phát ra âm thanh “à hú” nhỏ nhẹ, dường như hết sức hài lòng với kem sữa dê.
Quý Dư Trì phát hiện nó ăn vui sướng như thế: “...”
“Bà chủ, thì ra nó thực sự thích ăn thứ cô làm. Tôi muốn nhờ cô về sau làm một phần thức ăn cho nó được chứ? Tôi có thể ra giá cao.”
“Không phải việc gì khó.” Bạch Nhất Nặc nói.