Cô đã nấu cơm cho nhiều người như vậy rồi, thêm một con chó nhỏ cũng không tính là gì, thế nhưng cô không có kinh nghiệm gì với việc nuôi chó.
Thế là Bạch Nhất Nặc nói: “Thật ra chỗ chúng tôi cho chó ăn rất tùy tiện, người ăn cái gì thì chó ăn cái nấy. Nhưng tôi phát hiện cách nói trên mạng không giống với cách làm ở chỗ chúng tôi mà chú ý rất nhiều thứ.”
Bạch Nhất Nặc không phải người cổ hủ, từ sau khi tới hiện đại, hấp thu rất nhiều tin tức liên quan đến thực phẩm, sự khác biệt giữa hai triều đại không hề khiến cô mê man, ngược lại còn khiến cô lấy được tinh hoa, bỏ đi cặn bã, nâng cao bản thân.
Quý Dư Trì nghĩ đến sự lo lắng của Bạch Nhất Nặc, chủ động nói: “Vậy về sau tôi sẽ lên mạng tìm vài thực đơn.”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Vậy không thành vấn đề.”
Bạch Nhất Nặc nhìn con chó nhỏ ăn mà không ngẩng đầu lên, nội tâm rất vui vẻ, nhưng cô không ngờ hành động lần này của mình lại mang tới một cái đuôi nhỏ cho mình.
Từ sau khi Bạch Nhất Nặc làm bánh sữa dê cho nó, Samoyed liền dính lấy cô.
Lúc Bạch Nhất Nặc rửa rau ở trong sân, Samoyed sẽ ngồi ở bên cạnh làm bạn với cô.
Bạch Nhất Nặc đi tới nơi nào, Samoyed sẽ đến nơi đó.
Sau khi Tô Mạt Mạt nhìn thấy cảnh tượng này thì thật sự không nín được cười: “Bà chủ, nếu không phải em biết đây là chó của Quý Dư Trì thì em thực sự sẽ hiểu lầm.”
Bạch Nhất Nặc xoa xoa ấn đường, cười bất lực. Con Samoyed này làm bạn ở bên cạnh cô, không sủa ầm ĩ mà vô cùng an phận ngoan ngoãn, sẽ không nhào vào người khác. Nó chỉ biết cuộn thành một hình tròn, nghịch móng vuốt của mình, cảm giác tồn tại không mạnh, không quấy nhiễu cô làm việc. Bạch Nhất Nặc bận rộn, bình thường sẽ quên nó, một lát sau mới nhận ra bên cạnh có một cái túm lông nhỏ.
Hơn nữa con Samoyed này còn vô cùng hiểu chuyện, vừa dạy là biết ngay, Bạch Nhất Nặc bảo nó không được đến phòng bếp thì nó thực sự sẽ không đến phòng bếp.
Còn về nó dính cô như thế, nghe nói con chó nhỏ đều như vậy, trưởng thành sẽ hoạt bát sẽ đỡ hơn nhiều.
Lâu ngày, Bạch Nhất Nặc đã ngầm đồng ý sự tồn tại của cái đuôi nhỏ này.
Đối với việc con Samoyed này thấy cơm quên nghĩa, Bạch Nhất Nặc khá lo lắng Quý Dư Trì sẽ để ý.
Thế nhưng my ở chỗ đối phương không hề tỏ ý bất mãn, ngược lại còn cười tự giễu: “Thú cưng giống chủ nhân thôi.”
Bộ dạng của con chó nhỏ này đúng là kẻ tham ăn rồi.
Quý Dư Trì không thể khiển trách nó bởi vì anh ta cũng vì Bạch Nhất Nặc nấu cơm ngon mới tới tiệm cơm Bạch Ký .
----------
Món ăn mới là sủi cảo và bánh trôi của tiệm cơm Bạch Ký rất được khách khứa ưa thích.
Bánh trôi chỉ có một loại nhân mè đen, song sủi cảo có rất nhiều loại, sủi cảo năm màu, sủi cảo hình đĩnh vàng và sủi cảo màu trắng, sủi cảo còn có hai loại nhân. Cái này có nghĩa sủi cảo tổng cộng gồm sáu loại, đó là còn chưa tính các loại màu sắc trong sủi cảo năm màu, chỉ coi sủi cảo năm màu thành một loại.
Lần này, cuối cùng tiếng nói tiệm cơm Bạch Ký rất lâu chưa lên món ăn mới đã nhỏ đi, gần như biến mất tăm.
Sủi cảo và bánh trôi không chỉ là thức ăn thịnh hành từ nam chí bắc mà còn sở hữu nguồn gốc văn hóa phong phú. Rất nhiều khách hàng sau khi nhìn thấy món ăn mới trong thực đơn liền gọi ngay món ăn mới mà không hề nghĩ ngợi gì cả.
Rất nhiều khách hàng tới tiệm cơm Bạch Ký vì sủi cảo và bánh trôi, phát hiện tiệm cơm Bạch Ký không chỉ có món ăn mới, nên khác mới tới khá nhiều.
Bên trong những vị khách này có vài người đã từng tham gia hội tuyển dụng kia.
Sau khi nhìn thấy Quý Dư Trì đeo khẩu trang, trong lòng họ khó tránh khỏi có chút chua chát.
“Tôi đã đến hội tuyển dụng nhưng không nộp đơn, đám học sinh kia đúng là chạy giỏi. Cả người tôi đều tản ra mùi chanh (ghen tị) rồi, chúng ta ăn sủi cảo năm màu, nói không chừng thứ nhân viên phục vụ ăn là sủi cảo lục lục đại thuận, sủi cảo thập toàn thập đại mỹ đấy.”
“Món bánh trôi này vừa ngon vừa mịn, nhân mè đen bên trong quả thực quá tuyệt, hương vị tản ra bốn phía. Nhưng chúng ta chỉ có một loại nhân mè đen, nói không chừng nhân viên nội bộ có nhân hoa quả ấy chứ.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời nói của những vị khách này thì cười bất đắc dĩ, nói: “Thực sự không có.”
Tuy rằng quả thực loại đồ ăn nhân viên nội bộ ăn nhiều hơn so khách một chút nhưng chắc chắn sẽ không nhiều hơn quá nhiều. Bởi vì đám Tô Mạt Mạt không muốn Bạch Nhất Nặc quá mệt mỏi, tuy là Bạch Nhất Nặc bảo bọn họ gọi món ăn thỏa thích, nhưng bọn họ sẽ không chọn quá nhiều món, phần lớn đều chọn giống khách, sẽ không để Bạch Nhất Nặc phí sức làm món mới.
Tuy rằng Bạch Nhất Nặc nói như vậy nhưng những vị khách đều tỏ ý không tin.
“Không nghe không nghe.”
“Miệng của bà chủ, chuyên để gạt người, sau khi bày bán heo sữa quay, ngay cả chút vị thịt tôi cũng chưa từng nếm được, chỉ có thể ắt chút sủi cảo cho bớt thèm thôi.”
Bạch Nhất Nặc: “...”