Tuyển thủ này có phần không tin: “Rõ ràng bánh bột mì tôi làm ngon như vậy, tôi thấy tuyển thủ trước tôi làm bánh màn thầu, cũng rất phổ thông mà, sao anh ta lại được sáu mươi điểm, vì sao anh ta cao hơn tôi năm mươi điểm?”
“Đây chính là điểu tôi đã nói, nếu như làm món ăn thông thường thì phải khiến người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng mới được.”
“Bột của anh không được nhào tốt, bột có phần cứng, hương vị không đủ, hơn nữa kỹ thuật hàm lượng thấp, mức độ ngon có hạn. Ở trong mắt người khác có thể sẽ cảm thấy không tệ, nhưng ở trong mặt những giám khảo đại chúng khá sành ăn như chúng tôi sẽ không ngon nữa.”
Giám khảo đại chúng bưng bánh màn thầu của tuyển thủ lúc trước ra ngoài: “Còn cái bánh màn thầu này là bánh màn thầu Kim Ngân, kích cỡ gần như đồng nhất, hấp ra béo trắng, rõ ràng thủ pháp loại bỏ khí rất tốt, bánh màn thầu không chiên trắng nõn như ngọc, xốp xốp ngon miệng, bánh màn thầu chiên bên ngoài giòn bên trong mềm, ăn chung với sữa đặc thì có thể ăn liền mấy cái.”
“Món ăn này đã đạt đến trình độ cao cấp của món bánh màn thầu Kim Ngân. Nếu như anh không tin, có thể nếm thử.”
Sau khi tuyển thủ nếm thử một miếng bánh màn thầu Kim Ngân, không khỏi ngẩn người. Quả thực... anh ta đã thua rồi.
Cái bánh màn thầy này ngon hơn trong tiệm bên ngoài, vừa xốp vừa mềm vừa thơm, khiến người ta ăn một miếng, đã cảm giác được mùi hương xông vào mũi.
Nếu như theo ý nghĩ ban đầu của anh ta, bánh màn thầu Kim Ngân này ít nhất có thể lấy tám mươi điểm, nhưng lại chỉ khó khăn chiếm được một số điểm trên trung bình.
Tuyển thủ thở dài này, rốt cục cũng chịu phục.
Sau khi anh ta đi xuống sân khấu, nói với bạn của mình: “Là tôi nghĩ cuộc tranh tài này quá đơn giản, cảm giác mình ít nhất có thể lấy được số điểm trên trung bình. Không ngờ mọi người đều lợi hại như vậy, hơn nữa chấm điểm còn nghiêm khắc như thế, cuộc tranh tài này thật đúng là không đơn giản. Ôi, tôi bị công khai xử phạt rồi, hy vọng đoạn này không bị phát lên ti vi.”
Hải Ninh cũng nghe được những lời này, không nhịn được mà nói: “Phần lớn người đều sẽ không phạm loại sai lầm này, dù sao đây cũng là một cuộc thi đấu ẩm thực.”
Hải Ninh nói rồi như thể nghĩ đến cái gì, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Tuy là những thứ này giám khảo này chấm điểm rất nghiêm khắc nhưng tôi cảm thấy cô lại khác, nếu như cô làm cơm chiên trứng thì giám khảo cũng sẽ chấm điểm cao.”
“Hôm nay tôi không tính làm cơm chiên trứng mà chuẩn bị làm mì gạch cua.” Bạch Nhất Nặc cười nói.
Hai mắt Hải Ninh tỏa sáng: “Thế thì tôi thật sự phải mong đợi rồi, không biết tôi có thể có lộc ăn hay không.”
“Chắc là có thể. Tôi sẽ làm thêm mấy phần, hơn nữa còn là một nhóm cuối cùng, chắc giám khảo đã không còn bụng nữa rồi nên không ăn được bao nhiêu.”
Món chính rất chắc bụng, cho dù mỗi giám khảo đại chúng chỉ ăn một chút trên một món ăn, sau khi ăn đồ mấy trăm người làm cũng tương đương với ăn xong mấy chén cơm rồi.
Đối mặt với tình huống này, Bạch Nhất Nặc không hề lo lắng. Chỉ cần họ sẵn lòng nếm thử, cô có thể có được điểm trong lý tưởng của mình.
Cô nhìn Kỷ Tử Hoài bên cạnh, phát hiện mắt anh ấy nhìn về phía trước nhưng không tập trung, nhất định là đang ngẩn người.
Hai thầy trò họ có lẽ là hai người thoải mái nhất trong toàn bộ cuộc thi.
Tiến độ của cuộc thi hừng hực khí thế, đến khi phần lớn đều đã đưa đồ ăn tới rồi mà người lấy được điểm cao nhất chỉ có sáu mươi lăm điểm.
Tôn Thượng làm đồ ăn tương đối phức tạp, cộng thêm cẩn thận tỉ mỉ xử lý, làm chậm hơn một tí, là một trong mấy người đưa cuối cùng. Sau khi ăn được mì gạch cua của anh ta, nhóm giám khảo cảm giác hai mắt tỏa sáng, nhao nhao châu đầu ghé tai. Nhân viên công tác thống kê xong, nói cho Tôn Thượng: “Xóa điểm cao nhất, xóa điểm thấp nhất, bình quân anh đạt được tám mươi điểm.”
Những tuyển thủ khác nghe được số điểm này thì kinh ngạc đến rớt cằm, đây là điểm số cao nhất mà bọn họ nghe được cho tới bây giờ.
Thì ra đám giám khảo xảo quyệt này cũng sẽ chấm điểm cao như vậy!
Giám khảo nói: “Thảo nào là bếp trưởng nhà hàng Cua, gạch cua này xử lý rất khéo, không hề có chút mùi tanh nào, không thể xoi mói.”
Tôn Thượng thấy thế, tuy trên mặt không hiện nhưng không khỏi có phần dương dương đắc ý. Sau khi anh ta xuống sân khấu, chuẩn bị tìm bạn của mình là Giang Minh ở khán đài, Giang Minh cũng là một đầu bếp chính của một chuỗi nhà hàng.
Ánh mắt Tôn Thượng đảo qua đảo lại, nhìn kĩ ở trong khán đài, không phát hiện Giang Minh lại phát hiện Bạch Nhất Nặc.
Sau khi nhìn thấy Bạch Nhất Nặc, nụ cười của anh ta cứng đờ, có phần ngẩn người. Khuôn mặt của đối phương đẹp đẽ khiến người ta liếc mắt khó quên, anh ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm.