Lúc này, Giang Minh đột nhiên đi tới phía sau anh ta, vỗ vai anh ta một cái, nói: “Anh tự nhiên đờ ra làm gì đấy, lát nữa tôi cũng phải lên sàn rồi.”
Tôn Thượng kéo Giang Minh đi tới một bên, phát hiện không thấy Bạch Nhất Nặc nữa mới lặng lẽ nói: “Con bà nó, tôi vừa mới nhìn thấy bà chủ của tiệm cơm Bạch Ký.”
Giang Minh nghe thấy lời của anh ta thì giật mình: “Cô ấy cũng tới dự thi rồi? Cũng đúng. Với tài nấu nướng của cô ấy, không đến tham gia thi đấu thì thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc, bây giờ tôi hễ nghe tên tiệm cơm Bạch Ký là vạn lời. Bất kể là nhà hàng Cua hay là bản thân tôi đều chưa từng thẳng nổi tiệm cơm Bạch Ký, nói ra ai dám tin?” Tôn Thượng cảm giác mình như thể mắc hội chứng ptsd Bạch Ký, có phần nơm nớp lo sợ: “Cô ta sẽ không nhận ra lần trước chúng ta từng đến tiệm của cô ta ăn cơm chứ? Thế thì thật mất thể diện, nhất định không đâu, nhất định không đâu.”
Giang Minh nhìn bạn mình lúc vui lúc buồn, có phần nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó vỗ vai anh ta: “Người anh em, không đến mức đó đâu, anh đi trước đi, tôi sắp lên thi rồi.”
Giang Minh là đầu bếp chính của chuỗi nhà hàng đặc sản Giang Phủ kiểu tây ở Hải Thị, là con trai của ông chủ, từ rất nhỏ đã bắt đầu học nấu ăn. Anh làm món cơm gà say rượu, sở dĩ có cái tên cơm gà say rượu, đương nhiên linh hồn nằm ở chỗ gà say rượu, trong vị ngọt mang theo tươi ngon.
Nhóm giám khảo đại chúng ăn xong một vòng, tuy là chưa ăn bao nhiêu nhưng cũng đã không ăn nổi nữa, thế nhưng sau khi món cơm gà say rượu này được đưa lên, họ lập tức cảm thấy có phần không bình thường, nếm thử một miếng, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Trời ơi, thật sự rất ngon.”
“Vị rượu trắng ngọt thanh dung nhập trong sợi thịt gà, khiến vị thịt gà trở nên càng thêm phong phú.”
Sau khi nhóm giám khảo ăn xong món này, ai nấy tự chấm trên bảng điểm của mình. Nhân viên công tác bên cạnh tính toán điểm xong, điểm Giang Minh đạt được: “Bình quân tám mươi tám điểm.”
Nhân viên công tác nói thông qua microphone, âm thanh này truyền tới toàn bộ sân thi đấu.
Những tuyển thủ khác nhao nhao châu đầu ghé tai: “Đậu má, trâu bò thật, lập kỷ lục mới rồi.”
“Người ta là bếp trưởng nhà hàng lớn, vừa ra tay đương nhiên không tầm thường rồi.”
Giang Minh thấy thế cũng không kiêu ngạo, tràn đầy khí chất cao nhân, vân đạm phong khinh xuống sân khấu.
Tôn Thượng vẫn chưa tỉnh lại từ trong chuyện của tiệm cơm Bạch Ký liền nghe được điểm đồ ăn của Giang Minh còn cao hơn anh ta nhiều như vậy.
Tôn Thượng biết chuyện này, giọng điệu có phần chua xót: “Tôi hối hận vì đã làm mì gạch cua, nên đổi một món có kỹ thuật cao hơn. Tuy là kỹ thuật làm mì gạch cua không thấp, muốn làm ngon rất khó khăn, thế nhưng dù sao vẫn kém hơn, khẳng định không lấy được điểm cao.”
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy loa phóng thanh phía trên sân thi đột nhiên truyền tới một âm thanh: “Cô làm mì gạch cua, xóa một điểm cao nhất, xóa một điểm thấp nhất, điểm bình quân là một trăm, chúc mừng cô.”
Tôn Thượng: “???”
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy Tôn Thượng làm mì gạch cua cũng không sản sinh bất kì dao động tâm lý nào. Theo lý mà nói, nếu như là cùng một món ăn thì khó tránh khỏi sản sinh so sánh cao thấp. Nếu như mùi vị không bằng món ăn trước sẽ phải nhận đánh giá thấp hơn.
Thế nhưng Bạch Nhất Nặc không thay đổi quyết định của mình, cô vẫn làm mì gạch cua.
Cô làm mì trứng gà xong, sau đó mới bắt đầu làm mỡ cua, như vậy mới có thể bảo đảm mùi vị của mỡ cua ngon nhất.
Cô hấp chín cua mà mình mang tới trong nồi, sau đó thuần thục lấy gạch cua. Lại bắc nồi nấu mỡ heo, dùng chỗ mỡ heo này để chiên vỏ cua, chiên vỏ ngoài của cua từ màu vàng kim thành hơi vàng, bỏ thêm vào một ít hương liệu, lại bỏ vỏ cua đi. Trước khi vỏ cua cho vào dầu đã lấy gạch cua rồi, sau đó dùng lửa nhỏ từ từ khuấy, khiến nước sữa hòa nhau, mỡ cua đã hoàn thành rồi.
Bạch Nhất Nặc từ từ rải mỡ cua lên trên mì trứng gà, đưa mì gạch cua cho giám khảo.
Tuy là nhiếp ảnh gia và máy móc không ít nhưng Hải Thị là đô thị lớn mang tính quốc tế, bên trong sâu xa, đầu bếp tới thật sự rất nhiều nên không chú ý đến được, không thể quay từng tuyển thủ.
Đạo diễn sắp xếp nhiếp ảnh gia đi quay tuyển thủ có điểm đáng xem nhất.
Bởi vì đầu bếp là nghề mà gừng càng già càng cay, càng già càng lợi hại, phần lớn nhiếp ảnh gia đều đang quay chụp những đầu bếp thanh niên tuổi khá lớn, thủ pháp thông thạo.
Có rất ít nhiếp ảnh gia sẽ quay đầu bếp nhỏ ở ngưỡng tuổi giới hạn thấp nhất, chừng hai mươi tuổi.