Mà người trước mặt này vô cùng đáng ghét, rõ ràng anh ấy có một hộp sủi cảo chiên, lại chỉ chia cho mình hai cái, anh ta nhất định phải để cho đối phương nếm trái đắng, ví dụ như trúng thưởng cháo mồng tám tháng chạp, sau đó không cho đối phương.
“Cậu đang xem cái gì đấy?”Thịnh Hàn trông thấy vẻ mặt Tiêu Vũ là lạ bèn lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Sau khi Tiêu Vũ like vòng bạn bè liền ấn tắt điện thoại di động.
Ánh mắt Tiêu Vũ lơ lửng, trong lòng cực kỳ không yên, cảm giác mình không thể giấu giếm dưới ánh mắt của Thịnh Hàn. Trước kia, ở trước mặt anh ấy, anh ta chỉ cần nói dối một câu là bị nhìn thấu ngay.
Vừa lúc sắp đến buổi trưa, Tiêu Vũ bèn đánh trống lảng: “Trưa nay chúng ta đi đâu ăn?”
Thịnh Hàn thu dọn văn kiện trên bàn, giọng điệu bình thản: “Tôi tự làm.”
Tiêu Vũ: “???”
“Không phải là cậu muốn đầu độc chết tôi đấy chứ?”
Mấy năm đại học đó, Tiêu Vũ chưa từng ăn cơm Thịnh Hàn nấu, thậm chí còn chưa từng thấy anh ấy nấu cơm.
Trong mắt anh ta, Thịnh Hàn là một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, còn được nuông chiều hơn cả anh ta, ít nhất anh ta còn có thể nấu mì ăn liền, ngay cả mì ăn liền, chưa chắc Thịnh Hàn đã biết nấu. Bây giờ đối phương lại nói muốn nấu cơm cho anh ta ăn, Tiêu Vũ cảm giác có lẽ đối phương đã nhìn thấu lời nói dối của mình nên muốn trả thù.
“Không nói làm cho cậu ăn, cậu chớ dát vàng lên mặt mình.”
Thời gian vừa vặn đến mười một giờ, trợ lý Giang gõ cửa đi vào từ phòng thư kí bên cạnh.
Trợ lý Giang thành thục đi vào phòng nghỉ ngơi, tới trước tủ lạnh lớn hai cánh, nói: “Thịnh tổng, hôm nay làm món gì ạ?”
“Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, làm cháo mồng tám tháng chạp đi.”
Tiêu Vũ khiếp sợ nhìn trợ lý Giang lấy đồ ở trong tủ lạnh sau đó lại gọi điện thoại bảo người khác mang một ít nguyên liệu nấu ăn nữa đến.
Yếu hầu của Tiêu Vũ khẽ nhúc nhích, không nhịn được nuốt nước miếng, hỏi trợ lý Giang: “Không phải, cậu ta thật sự muốn nấu cơm ư?”
Trợ lý Giang mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Ở trong ấn tượng của anh, Thịnh tổng còn là một chiến sĩ thi đua. Bởi vì áp lực của công ty con rất lớn, Thịnh tổng hầu như đặt tất cả thời gian vào nghiệp vụ, buổi trưa sẽ đến khách sạn lớn gần đó dùng cơm.
Khoảng thời gian trước, Thịnh tổng đã thay đổi, không đến quán cơm gần đây ăn cơm nữa. Đầu tiên, anh ấy bảo người trong phòng thư kí giúp anh giành đồ ăn trên chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký vào giờ cơm, mấy ngày hôm trước lại lấp đầy tủ lạnh hai cánh lớn trong phòng nghỉ ngơi, nói rằng về sau anh ấy không chỉ gọi đồ ăn ngoài mà còn muốn tự làm cơm trưa.
Trợ lý Giang không hiểu ra sao, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của Thịnh tổng, chỉ có thể thuận theo anh ấy.
Sau khi Tiêu Vũ có được câu trả lời khẳng định của trợ lý Giang liền tiến đến trước mặt Thịnh Hàn: “Vì tôi tới nên cậu muốn chiêu đãi tôi sao? Tôi cảm thấy không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
“Ai nói là làm cho cậu?”
“Vậy cậu làm cho ai?”
Thịnh Hàn nghiêng mặt sang nhìn anh ta, lông mi màu đen như lông quạ, khuôn mặt nửa mờ nửa tỏ dưới ánh sáng, thong dong bảo: “Tôi hiện đang học nấu ăn.”
Tiêu Vũ: “Vì sao?”
Thịnh Hàn khẽ nhíu mày, con ngươi màu đen đặc nhìn chằm chằm Tiêu Vũ: “Có sở thích nghiệp dư không được à? Sao cậu nói nhiều thế?”
Tiêu Vũ liền vội vàng câm miệng, ở bên cạnh nhìn. Lúc đầu anh ta muốn xem trò vui nhưng không ngờ đối phương lại làm ra ngô ra khoai.
Thịnh Hàn xem sách nấu ăn trước, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, thon dài mà mạnh mẽ. Anh ấy đã xem là không quên được, xem qua sách nấu ăn một lần là đã hoàn toàn nhớ kỹ tất cả các bước, sau khi xử lý những ngueyen liệu nấu ăn này dựa theo các bước mà sách dạy nấu ăn nói thì bỏ vào nồi bắt đầu nấu.
Thịnh Hàn nấu ăn có một đặc điểm, đó chính là chuẩn xác – lúc anh ấy nấu ăn còn dùng cân điện tử, chính xác đến từng mg.
Sau khi nấu cháo mồng tám tháng chạp xong, Thịnh Hàn múc cháo mồng tám tháng chạp ra, sau đó đưa cho trợ lý Giang và Tiêu Vũ: “Cho tôi ý kiến đi.”
Trợ lý Giang cầm bát trước tiên, từ từ ăn một miếng, sau đó gật đầu nói: “Vị ngọt vừa đúng.”
Tiêu Vũ liếc mắt, có thể không chuẩn được ư, dùng cân điện tử đo ra mà.
Sau khi Tiêu Vũ ăn một miếng thì có phần bất ngờ, cháo mồng tám tháng chạp này quả thật không tệ.
Tiêu Vũ gật đầu theo suy nghĩ trong lòng mình: “Tạm được.”
Sau khi nghe thấy lời bọn họ, Thịnh Hàn cụp mắt xuống, tóc mái màu đen rủ xuống, như có điều suy nghĩ: “Chỉ là tạm được thôi ư?”
Tiêu Vũ thành thật nói: “Bởi vì tôi không thích cháo ngọt mà thích ăn cháo mặn hơn, tuy là cảm thấy nó khá ngon nhưng không đánh giá quá cao được. Nếu như là cháo mặn thì càng tốt hơn.”
Tuy anh ta nói như vậy nhưng Thịnh Hàn hoàn toàn không có vẻ muốn làm thêm một phần cho anh ta.