Đúng lúc này, trợ lý Giang nhận được một cú điện thoại, thì ra là đồ ăn ngoài của tiệm cơm Bạch Ký.
Trợ lý Giang mang ba phần cháo mồng tám tháng chạp và những thứ đồ khác lên. Tiêu Vũ nhìn thấy lại có một phần cháo nữa thì cầm lấy một bát, ăn một miếng trước tiên. Khi cháo mồng tám tháng chạp vào miệng, nụ vị giác cảm nhận được vị ngọt đầu tiên, điều này làm cho anh ta có phần thất vọng, thì ra lại là cháo ngọt.
Nhưng cảm nhận vị giác sau đó khiến anh ta không khỏi ngây ra – cháo ngọt này ngon quá. Sở dĩ anh ta không quá thích cháo ngọt là bởi vì vị giác của anh ta tương đối mẫn cảm, cháo ngọt trên thị trường thường có lượng đường rất nhiều, khiến người ta cảm thấy chán ngấy.
Mặc dù phần cháo mồng tám tháng chạp này có vị ngọt nhưng không khiến anh ta cảm thấy ngấy, cẩu kỷ hơi chua, đậu phộng thơm ngọt, nho khô chua ngọt, những nguyên liệu khác cân bằng vị ngọt kia rất tốt. Hơn nữa đường chế biến cháo mồng tám tháng chạp là đường đỏ Bạch Nhất Nặc làm thủ công, không chỉ không làm người ta cảm thấy ngấy mà còn tạo mùi thơm mát hợp ý.
Nguyên liệu chế biến cháo mồng tám tháng chạp dung hợp thành một chỉnh thể, mùi vị không khắc nhau mà là tiến lên từng tầng, làm vị giác người ta cảm thấy kinh ngạc gấp bội.
Cháo mồng tám tháng chạp giống như một dòng suối trong trôi chảy trong cổ họng, khiến người ta cảm thấy thỏa mãn gấp bội, cảm thấy toàn thân thoải mái.
Tiêu Vũ không khỏi nói: “Ngon thật, mua ở đâu đấy?”
Trợ lý Giang thành thật trả lời: “Tiệm cơm Bạch Ký.”
Tiêu Vũ: “...” Thì ra lại là tiệm cơm Bạch Ký.
Anh ta cúi đầu nhìn cháo mồng tám tháng chạp trong bát, cháo mồng tám tháng chạp kia không phải là phần thưởng vòng bạn bè mà anh ta phải nhờ vận may mới có thể lấy được ư? Anh ta phải dựa vào vận may mới có thể lấy được, còn muốn dựa vào phần thưởng khiến đối phương chịu chút thiệt thòi, không ngờ đối phương trực tiếp đặt được ở hàng ship tận nơi.
Sở dĩ Tiêu Vũ không ngờ chuyện đặt hàng giao tận nơi là bởi vì anh ta vẫn đắm chìm trong ảo giác mình ở thủ đô, căn bản không nhận ra mình đã đến Hải Thị.
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng Thịnh Hàn: “Cậu cảm thấy mùi vị của phần cháo mồng tám tháng chạp này như thế nào?”
Tiêu Vũ ghen tị nói: “Ngon lắm.” Cuộc sống của người Hải Thị thật tốt.
Tiêu Vũ nghĩ đến chuyện lúc trước đối phương chỉ cho mình hai cái sủi cảo chiên, không nhịn được mà châm chọc: “Làm tốt hơn cậu nhiều, một người không thích ăn cháo ngọt như tôi cũng cảm thấy ngon, cậu làm còn kém xa lắm.”
Anh ta vốn tưởng rằng đối phương đang học nấu ăn sẽ tức giận, không ngờ đối phương hoàn toàn không hề bị chọc tức, như thể đã biết sự thật này vậy.
Thịnh Hàn bình tĩnh bưng phần cháo mồng tám tháng chạp của mình lên rồi nhã nhặn ăn một miếng, ánh mắt nhìn chăm chú.
Phần cháo mồng tám tháng chạp này quả thực ngon hơn anh ấy làm. Bất kể là về mùi vị hay là về cảm giác khi ăn đều hơn anh ấy rất nhiều.
“Tôi hoàn toàn làm theo thực đơn đấy.” Thịnh Hàn cụp mắt xuống, lẩm bẩm.
Trợ lý Giang cẩn thận suy nghĩ một láy rồi nói: “Trình độ của sách dạy nấu ăn kia kém hơn bà chủ tiệm cơm Bạch Ký.”
“Quả thực.” Giọng điệu của Thịnh Hàn mang vẻ khẳng định.
“Nhưng thời gian Thịnh tổng nấu ăn chưa lâu đã biết nhiều món ăn như vậy, mùi vị đã đến trình độ bậc trung, ưu tú hơn người thường nhiều lắm rồi. Rất nhiều người ngay cả kiên trì cũng không thể kiên trì được.”
Thịnh Hàn nghĩ đến nhân viên phục vụ của tiệm cơm Bạch Ký đã đăng vòng bạn bè nói học nấu ăn lúc trước, gật đầu, anh ấy tốt hơn đối phương rất nhiều.
Tiêu Vũ đi tới Hải Thị không phải là không có việc gì, anh ta cũng bị cha sắp xếp nhiệm vụ, phải đi thị sát khách sạn dưới trướng. Ăn xong cơm trưa, anh ta phải đi hành động.
Trước khi rời khỏi công ty, anh ta oán giận: “Không biết những khách sạn này có gì mà phải thị sát, mỗi lần tới Hải Thị tôi đều phải đi một lần, toàn là làm ra vẻ.”
Đến buổi tối, cuối cùng Tiêu Vũ cũng lững thững trở lại công ty của Thịnh Hàn.
Anh ta thở hổn hển, mệt muốn chết, sau khi nghỉ ngơi một lúc mới khôi phục như bình thường.
Anh ta dựa vào ghế sô pha, thở dài một hơi: “Sản nghiệp trong nhà nhiều quá cũng là một loại đau khổ.”
Anh ta ngoảnh lại nhìn về phía Thịnh Hàn: “Sản nghiệp nhà cậu còn lớn hơn nhà tôi, chắc chắn cậu càng đau khổ hơn.”
Thịnh Hàn: “...”
Tiêu Vũ phát hiện Thịnh Hàn không để ý tới anh ta liền móc mấy cái vé vào cửa từ trong túi tiền của mình ra. Anh ta nhìn những tấm vé vào cửa mà cấp dưới tặng anh ta, nghi ngờ nghĩ, Đêm tìm vị là thứ gì?
Quản lý đại sảnh nói đây là một cuộc thi đầu bếp náo nhiệt nhất Hải Thị hiện tại, tổ chức ở trung tâm hội nghị triển lãm quốc gia, vòng thi đấu thứ hai áp dụng chế đọ mời, không cho người ngoài vào khán đài, chỉ tặng vé vào cửa cho nhân viên nội bộ.
Anh ta nhìn một lát, đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen mắt, dường như đã thấy ở nơi nào đó. Anh mở điện thoại ra theo trí nhớ mơ hồ của mình, tìm đến vòng bạn bè của tiệm cơm Bạch Ký, phát hiện quà tặng rút thăm mà tiệm cơm Bạch Ký đăng trong vòng bạn bè chính là cháo mồng tám tháng chạp và vé vào cửa này.