Cách làm như thế không phải là nướng đơn thuần, ngược lại giống như hấp trước rồi nướng, cũng chính là hấp, làm như vậy thì gà ăn mày giữ được nguyên vẹn hơi nước, cảm giác khi vào miệng tươi mềm, càng thêm ngon miệng.
Đây chính là nguyên nhân Bạch Nhất Nặc làm cực kì chậm, bởi vì độ lửa này thật sự là quá khó.
Nếu như muốn gà ăn mày càng ngon miệng, càng tươi mềm hơn thì phương pháp tốt nhất là ướp cả đêm. Thế nhưng thời gian không cho phép, vì để gà ăn mày ngon miệng hơn, hơi nước dồi dào hơn, cô chỉ có thể mất nhiều thời gian công sức ở độ lửa.
Nhóm giám khảo nghe thấy lời của cô thì nhìn nhau vài lần, trong mắt toàn là thoả mãn.
Giang Hải Tấn ăn gà ăn mày đầu tiên lại vươn chiếc đũa về phía gà ăn mày.
Mùi rượu mang theo hương lá sen phiêu tán khắp phòng, màu thịt gà vàng óng, thịt tươi tươi ngon non mềm, hương vị nồng đậm hấp dẫn, Giang Hải Tấn nhẹ nhàng cầm đùi gà lên, da và thịt trực tiếp tách lìa.
Giang Hải Tấn nghĩ trong lòng, đây đúng là đầu bếp khiến một con gà thăng hoa.
Giang Hải Tấn biểu đạt sự thỏa mãn cực kỳ đơn giản thô bạo, ông ấy dùng đũa chung gắp rất nhiều gà ăn mày vào trong bát của mình, hoàn toàn quên mất mình là một giám khảo, chỉ ăn một chút mới có thể chừa lại bụng cho việc đánh giá tiếp theo.
Giám khảo khác chưa ăn được phần gà ăn mày này nhìn thấy dáng vẻ ấy của hội trưởng, nội tâm vô cùng tò mò, sao hội trưởng lại vội vã như vậy, thoạt nhìn còn sốt ruột hơn lúc ăn gà bát bảo vừa nãy nhiều, dường như sợ có người tranh giành với ông ấy vậy.
Đến khi họ ăn được gà ăn mày, rốt cuộc họ cũng biết tại sao hội trưởng lại làm như vậy.
Thực sự họ sẽ tranh giành với ông ấy!
Nhiếp ảnh gia bên cạnh giơ camera làm hết chức trách quay hình ở bên. Anh ta ngửi thấy mùi thịt gà hấp dẫn trong không khí, không khỏi nuốt nước miếng, nhưng anh ta không phải giám khảo, muốn ăn cũng không được ăn, không chỉ không được ăn mà còn phải nhìn thẳng vào phần gà ăn mày này. Anh ta thật sự quá thảm!
Sau khi Giang Minh lấy được lời khen nhất trí, lúc đầu cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, ngồi ở trên sô pha bên cạnh ghế giám khảo, yên tĩnh đợi kết quả.
Lúc Bạch Nhất Nặc đem gà ăn mày tới, anh không hề quan tâm mà lấy điện thoại ra, gửi wechat cho cha của mình: [Gà bát bảo cha dạy con thật là tốt, các giám khảo đều nói ngon, xem ra lần này ổn rồi.]
Cha anh luôn chờ mong kết quả tranh tài, nhìn thấy tin nhắn của anh, lập tức trả lời: [Vậy là tốt rồi.]
Giang Minh đắc ý nói: [Cha, nếu như con thăng cấp thì cha hiểu ý con chứ?]
[Cha đã mua xong chiếc xe thể thao bản limited rồi, để ở nhà xe dưới hầm. Nếu như con không thể lên cấp thì sẽ không có xe thể thao nữa.]
Giang Minh ảo tưởng mình lái xe thể thao mới rong ruổi trong Hải Thị, người qua đường nhao nhao nhìn với ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ. Anh nghĩ đến cảnh tượng ấy là kích động không thôi. Anh lập tức mở khung trò chuyện trong wechat của mình ra, trả lời trong nhóm bạn bè của mình: [Ngoại ô, xe thể thao mới, nhanh tới.]
Đám bạn xấu khác nhìn thấy anh nói như vậy thì nhao nhao trả lời: [Oa, đại thiếu gia Giang mua xe thể thao mới rồi.]
Giang Minh trả lời: [Đương nhiên, sắp có thể tới tay rồi, tối nay không gặp không về.]
Anh gửi tin nhắn đó xong thì nhìn về phía đầu bếp bên dưới, tìm được bạn của mình là Tôn Thượng. Vận may của Tôn Thượng cũng rất tệ, rút thăm phải cô cháu gái của đầu bếp lớn làm món ăn Quảng Đông rất lợi hại. Sau khi rút thăm, hai người bọn họ ngồi xổm trên bậc thang, hút xong một điếu thuốc, vẻ mặt thê thảm ưu tư, cảm khái thật lâu mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng mà bây giờ anh không cần lo lắng nữa, gà bát bảo nhà anh không chỉ khiến nhà anh lập nghiệp mà còn khiến anh thăng cấp, gà bát bảo vĩnh viễn là thần.
Còn về gà ăn mày có tiếng tăm là một món ăn cổ nổi danh nhưng danh tiếng không phải tất cả, cổ đại cũng không nhất định là ngon. Gà ăn mày thua là món ăn thua ở vạch xuất phát, quá nhạt nhẽo, quy trình nấu không phức tạp bằng gà bát bảo của mình, cũng không ngon bằng gà bát bảo của mình. Trừ lúc ăn có chút thú vị ra thì căn bản không có điểm vượt trội đặc biệt.
Giang Minh đã từng ăn món gà ăn mày nổi tiếng của Giang Nam, cũng từng đến tòa lầu nào đó ở bản địa ăn rồi, anh cảm thấy món này giống như Tụ Đức gì đó của kinh thành, chuyên bẫy người bên ngoài.
Đồ lầu đó làm cũng bình thường như vậy, Bạch Nhất Nặc có thể làm ngon đến đâu được.