Giang Minh cảm thấy, đối với Bạch Nhất Nặc mà nói, đây nhất định là một offer làm động lòng người.
Lời nói của Giang Minh lập tức dấy lên sóng lớn. Người trên khán đài nhìn những đầu bếp này nấu ăn, cảm giác cực kỳ nhàm chán, có phần buồn ngủ. Thế nhưng sau khi nghe Giang Minh nói, tinh thần bọn họ chấn động, nhao nhao châu đầu ghé tai, suy đoán Bạch Nhất Nặc sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Ngoại trừ người biết tiệm cơm Bạch Ký, phần lớn khán giả đều đoán bà chủ đến từ tiệm cơm không có tiếng tăm sẽ nhận lời mời của Giang Minh.
Trên sân, Bạch Nhất Nặc vẫn chưa trả lời, đột nhiên có người mở miệng nói chuyện.
Một người vui tươi hớn hở nói: “Bà chủ Bạch, nếu như muốn cân nhắc đổi nơi làm việc thì tôi có thể cho cô ý kiến.”
Giang Minh bị ngắt lời thì khá bất mãn, quay đầu nhìn lại, tâm trạng bất mãn trong lập tức biến mất. Người nói là hội trưởng hiệp hội ẩm thực, ông Giang Hải Tấn.
Khi Giang Minh nhìn thấy đối phương, con mắt lập tức trợn to, trong lòng không dám tin tưởng, sao ông Giang Hải Tấn lại nói như vậy?
Giang Hải Tấn cười híp mắt: “Bà chủ Bạch, cô nấu ăn ngon như vậy, nếu như người ăn cơm không biết đánh giá thì đúng là đàn gảy tai trâu. Tôi không có mấy tài sản nhưng giá cả sẽ không thấp hơn giá mà bếp chính Giang đưa ra, cô có muốn tới làm đầu bếp riêng của nhà chúng tôi không?”
Tim Giang Minh đập thình thịch, nội tâm từ nắm chắc phần thắng biến thành thâos thỏm không yên. Giang Hải Tấn là giám khảo chính của tổ bọn họ, ông ấy tỏ ý muốn mời Bạch Nhất Nặc không phải nói rõ anh không thăng cấp ư?
Việc làm Giang Minh khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, một giám khảo chính của nhóm khác đã đi tới, hết sức bất mãn nói: “Lão Giang à, ông không tuân thủ quy tắc.”
Giang Minh quay đầu nhìn lại, phát hiện người này cực kì quen mắt, nghĩ một lát sau đó bừng tỉnh, đây không phải là ông Trịnh Vân Phi – nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng - hay sao?
Giang Minh vốn đã nghe nói về ông, hơn nữa người bạn Tôn Thượng từng oán giận đối phương lỡ hẹn với anh, không đến nhà hàng Cua mà lại đến tiệm cơm Bạch Ký ăn, điều này làm anh ấn tượng sâu sắc về Trịnh Vân Phi.
Vẻ mặt Giang Minh mờ mịt, vì sao Trịnh Vân Phi lại như vậy?
Trịnh Vân Phi chống gậy, lúc đầu mặt không có cảm xúc nhưng khi nhìn thấy Bạch Nhất Nặc liền gật đầu, chân mày nhíu chặt giãn ra, vẻ mặt thoạt nhìn ôn hoà hơn.
Ông nhìn Bạch Nhất Nặc nói: “Cô đừng tin ông ta, con người ông ta rất ích kỷ, nếu như cô đến nhà ông ta làm đầu bếp riêng thì người bên ngoài đừng hòng ăn được đồ cô làm nữa. Tôi ủng hộ cô mở tiệm, như vậy tay nghề của cô sẽ được nhiều người biết đến hơn.”
Giang Hải Tấn nghe thấy lời nói của Trịnh Vân Phi thì rất muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác được, bởi vì đối phương nói đều là thật. Ông ấy đành phải sờ mũi mình, có phần thẹn thùng.
Trịnh Vân Phi dùng lời nói giẫm Giang Hải Tấn vài cái, tỏ vẻ chẳng thèm làm bạn với ông ấy, cuối cùng làm như tùy ý nói ra một câu: “Thủ đô tốt lắm, phong thuỷ tốt, người cũng nhiều, không hề kém Hải Thị. Nếu như mở tiệm ở thủ đô, có lẽ sẽ tốt hơn Hải Thị.”
Ông Trịnh Vân Phi là người thủ đô, mọi người đều hiểu ý trong lời này của ông, dần dần hiểu ý của đối phương.
Giang Minh: “...” Thì ra ông Trịnh Vân Phi cũng đến mời chào Bạch Nhất Nặc?
Giang Minh thật sự quá kinh hãi, cả người hốt hoảng. Hai người rất có địa vị ở giới ẩm thực này đều muốn mời cô, sao bối cảnh bà chủ Bạch này lại sâu xa như vậy, vòng xã giao rộng như vậy?
Lúc Giang Minh ngẩn người, đột nhiên lại có hai người tới bên cạnh bọn họ.
Sau khi người chung quanh nhìn thấy hai vị này thì thái độ trở nên thận trọng, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt chăm chú.
Không có lý do gì khác, đối phương là nhà tài trợ lớn nhất của cuộc thi lần này.
Giang Hải Tấn mỉm cười nói: “Ông Thịnh, bà Tề, tổ tranh tài của hai người đã kết thúc rồi ư?”
Thịnh Tu Viễn khẽ gật đầu: “Vâng, đã kết thúc rồi.”
Tư Tuyết nhớ lại món ăn Quảng Đông vừa ăn, tao nhã nói: “Cô Trần kia nấu ăn rất ngon nên đã thắng rồi.”
Tư Tuyết nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, khẽ gật đầu ra hiệu với cô, mắt cong cong: “Đáng tiếc chúng tôi không rút được tổ của hai người, nếu không đã có cơ hội được ăn món gà ăn mày này rồi.”
Tư Tuyết là khách quen của tiệm cơm Bạch Ký, đã kết bạn với nick wechat của tiệm cơm Bạch Ký từ lâu. Lúc Bạch Nhất Nặc đăng tin tức về chương trình Đêm tìm vị, bà ấy đã đoán được đối phương muốn tham gia. Cuộc thi Đêm tìm vị này là do CCTV đầu tư, độ chú ý không cao cho nên mức đầu tư không nhiều lắm, điều kiện có hạn.