Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542 - Cháo Mồng Tám Tháng Chạp 21

Chương 542 - Cháo mồng tám tháng Chạp 21
Chương 542 - Cháo mồng tám tháng Chạp 21

Sau khi Tư Tuyết biết được tin tức này đã phát huy năng lực của tiền, cho Đêm tìm vị một khoản tài trợ lớn, đây chính là nguyên nhân Đêm tìm vị có thể tổ chức ở trong tâm hội nghị triển lãm quốc gia.

Trước đó, Tư Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình sẽ tài trợ cho một chương trình ẩm thưc nhưng sau khi gặp Bạch Nhất Nặc thì đã có vài thứ lặng lẽ thay đổi.

Một là ông chồng không thích ăn đồ ngọt lại có thể ăn đồ ngọt, thứ hai là mình luôn theo đuổi cái mới lại đến thăm một quán cơm nhỏ suốt nửa năm.

Tư Tuyết và Thịnh Tu Viễn là nhà tài trợ đầu tư nhiều nhất, nhân viên công tác đã mời bọn họ làm giám khảo, từ vòng thi đấu thứ nhất đã mời rồi.

Tư Tuyết cũng muốn nếm thử đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm nhưng lúc đó có việc nên bỏ lỡ vòng thi đấu thứ nhất. Khi nhân viên công tác lại mời họ lần nữa, họ đã bớt thời giờ tới. Nhưng lần thứ hai, họ vẫn không ăn được.

Tư Tuyết nhìn chồng mình, giọng điệu hơi oán giận: “Tay anh đúng là đen.”

Thịnh Tu Viễn: “...”

Tư Tuyết nhìn thấy Giang Minh sửng sốt bên cạnh, như nghĩ đến cái gì bèn nhìn Bạch Nhất Nặc, vừa cười vừa nói: “Đúng rồi, tôi vừa nghe vị đầu bếp chính này mời cô đến nhà hàng của họ làm bếp phó, cô suy tính thế nào?”

Bạch Nhất Nặc vốn đã nghĩ xong câu trả lời, đang chuẩn bị từ chối Giang Minh, nhưng nhiều lần bị người đến sau cắt ngang mạch suy nghĩ.

Lúc này rốt cục cô cũng có thể nói chuyện.

Cô nhìn Giang Minh, vẻ mặt trịnh trọng: “Xin lỗi, tôi không định đi.”

Tư Tuyết nghe thấy lời của cô thì cười nói: “Vậy lời mời của ông Trịnh và ông Giang này thì sao, cô có định đồng ý không?”

Bạch Nhất Nặc vẫn lắc đầu, đáp án không cần nói cũng biết.

Bạch Nhất Nặc giải thích: “Đối với mọi người mà nói, tiệm cơm Bạch Ký là một quán cơm nhỏ nhưng với tôi mà nói lại là căn nhà tôi đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết. Nhân viên phục vụ ở đó đều là bạn của tôi, họ đang chờ tôi, tôi không hề có ý rời đi, xin lỗi.”

Giang Hải Tấn và Trịnh Vân Phi nghe thấy lời nói của Bạch Nhất Nặc thì khẽ thở dài một tiếng.

Tư Tuyết không hề ngạc nhiên đối với câu trả lời của cô. Ở trong mắt bà ấy, con người Bạch Nhất Nặc không tầm thường nhưng lại tình nguyện tầm thường, là một đứa bé đặc biệt.

Tư Tuyết nghe thấy lời nói của Bạch Nhất Nặc, ngoảnh lại nhìn về phía những người khác, trong lời nói đầy vẻ thân thiết đối với Bạch Nhất Nặc: “Cô Bạch này là một đầu bếp ưu tú, nếu như mọi người muốn mời chào cô ấy thì phải xếp hàng, tôi đã tới trước mọi người đấy nhé.”

Người trong sân nghe thấy Tư Tuyết nói thế đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Trong bọn họ có rất nhiều người không biết đôi vợ chồng khiêm tốn này nhưng sua khi người chung quanh giải thích nghi hoặc liền có lí giải trực quan sâu sắc về hai người là nhà giàu nhất Hải Thị.

Luận về tiền tài thì người ở chỗ này đều không sánh bằng họ.

Điều này làm rất nhiều người muốn mời chào Bạch Nhất Nặc đều rút lui.

Không sánh bằng, không sánh bằng.

Tư Tuyết cố ý nói như vậy không phải là bảo đối phương đổi chỗ làm việc, đơn thuần là chống lưng cho Bạch Nhất Nặc, không muốn để Giang Minh coi thường người bạn nhỏ của mình.

Tình quân tử nhạt như nước, trong cái nhạt mới biết mùi vị thực sự, xem trọng người tài. Bà ấy không mấy khi ở chung với Bạch Nhất Nặc nhưng đã hiểu tính cách của đối phương, biết đối phương sẽ không rời tiệm cơm Bạch Ký. Tuy bà ấy thích đồ ăn của Bạch Nhất Nặc nhưng cho tới nay chưa từng đưa ra yêu cầu làm khó đối phương.

Giang Minh nhìn hai người khí phách bất phàm này, trong lòng cực kì mê mang. Anh chỉ mời chào đầu bếp của một quán cơm nhỏ mà thôi, sao ngay cả người giàu nhất Hải Thị đều đứng ra rồi?

Sự ngạc nhiên nối đuôi nhau mà đến khiến Giang Minh cảm giác mình như đang nằm mơ.

Ngoại trừ ăn một bữa ở tiệm cơm Bạch Ký ra thì anh không biết gì về chuyện của tiệm cơm Bạch Ký, cũng chưa từng tìm kiếm tiệm cơm Bạch Ký ở trên mạng, càng chưa từng quan sát những khách hàng này là thần thánh phương nào.

Ánh mắt anh nhìn Bạch Nhất Nặc từ từ trở nên kì lạ, bà chủ Bạch đúng là đáng sợ.

Ngay cả những người khác đi từ lúc nào, Giang Minh cũng không biết, mãi đến khi nghe thấy nhân viên công tác nói mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nhân viên công tác nói: “Anh Giang, cô Bạch, đồ ăn hai người làm lần lượt là gà bát bảo và gà ăn mày. Thông qua sự lựa chọn của năm vị giám khảo, số phiếu hai người lấy được lần lượt là không phiếu và năm phiếu, chúc mừng cô Bạch, cô đã lên cấp.”

Giang Minh: “...” Cái này hợp lý ư? Cái này không hề hợp lý!

Giang Minh vốn cho là mình sẽ được năm phiếu nghiền nát Bạch Nhất Nặc, không ngờ tình hình hoàn toàn ngược lại, kẻ bị nghiền ép lại chính là bản thân anh.

Giang Minh khiếp sợ hỏi nhân viên công tác: “Vì sao gà bát bảo của tôi lại kém gà ăn mày nhiều phiếu như vậy, ngay cả một phiếu mà nó cũng không xứng có được sao?”

Quy chế thi của Đêm tìm vị là công chính công khai minh bạch, nếu như tuyển thủ có bất mãn hoặc là chỗ không hiểu về điểm số thì có thể đưa ra nghi vấn ngay tại chỗ với giám khảo.

Bình Luận (0)
Comment