Mặc dù Giang Minh không muốn hoài nghi giám khảo chính Giang Hải Tấn của tổ bọn họ chấm điểm không công bằng, nhưng thông tin trong đầu hỗn loạn, khiến anh không thể không hoài nghi liệu có phải là vì quen biết bà chủ Bạch nên Giang Hải Tấn đã cố ý chấm điểm cao cho bà chủ Bạch.
Còn về tại sao các giám khảo khác cũng bỏ phiếu cho Bạch Nhất Nặc thì Giang Hải Tấn là giám khảo chính, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến ý kiến của các giám khảo khác.
Giang Hải Tấn nghe thấy nghi vấn của Giang Minh liền đưa phần gà ăn mày nhỏ còn thừa lại lúc trước ra.
Trước khi giám khảo đánh giá, nhân viên công tác sẽ chia hai phần đồ ăn ra từng phần nhỏ, một mặt là để chia phần kiểm tra đo lường, phòng ngừa có bỏ thuốc gì đó vào, mặc khác là để đối phó với tình huống này, giải đáp nghi hoặc của các tuyển thủ.
Giang Hải Tấn bừng phần gà ăn mày này đến trước mặt Giang Minh, nói: “Cậu nếm thử đi.”
Giang Minh nhìn phần gà ăn mày này, nó có màu vàng óng, tản ra một mùi thơm mê người.
Anh hít một hơi, nội tâm vốn phẫn nộ dần dần biến mất, phần gà ăn mày này và gà ăn mày anh ăn lúc trước không giống nhau.
Anh lấy đũa ra, từ từ nếm thử một miếng gà ăn mày, gà ăn mày là món nướng, mang theo hương vị đặc thù của món nướng, vừa mềm vừa giòn, cực kì ngon, không hề giống gà ăn mày anh ăn trước đây.
Lúc đầu Giang Minh cảm giác gà bát bảo của mình nhất định sẽ thắng, gà bát bảo của anh nhồi rất nhiều nguyên liệu bên trong, khiến người ta cảm thấy sự kinh ngạc tiến lên từng tầng. Thế nhưng gà ăn mày lại càng ngon hơn, chỉ thịt gà bên ngoài thôi đã phong phú nhiều tầng, hoàn toàn không cần bỏ thêm các loại nguyên liệu kèm theo.
Sau khi Giang Minh nuốt gà ăn mày vào thì thần sắc ảm đạm.
So với phần gà ăn mày này thì mỗi bộ phận gà bát bảo của anh đều quá bình thường.
Gà bát bảo của anh bỏ thêm bát bảo, trăm hoa đua nở, quy trình làm phức tạp, phối nhiều nguyên liệu, mùi hương phức tạp. Ở mỗi một chỗ anh đều bỏ nhiều thời gian công sức, mỗi một chỗ đều làm không tệ, mỗi một chỗ đều có thể lấy được tám mươi điểm.
Còn gà ăn mày thì là độc nhất vô nhị, chỉ thịt gà thôi đã khiến mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều kêu gào khen ngon, có thể giữ được mùi vị mười phân vẹn mười.
Nếu bảo anh lựa chọn giữa hai món thì anh sẽ chọn phần gà ăn mày này.
Giang Minh không nhịn được thở dài một hơi thật dài.
Nhóm giám khảo nhìn thấy vẻ mặt của Giang Minh, thế là hỏi: “Anh còn có nghi vấn không?”
Trong lòng Giang Minh thê thảm rẩu rĩ, âm thanh trầm thấp: “Không.”
Sau khi Giang Minh xuống sân khấu, cả người giống như mất hồn, sắc mặt cực kỳ kém.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh truyền đến âm thanh nhắc nhở, anh cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra là tin nhắn trong nhóm bạn bè của mình.
[Anh Giang, chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì đi đua xe?]
Giang Minh trả lời với vẻ mặt xanh xao: [Mất rồi, mất hết cả rồi.]
Xe của anh mất rồi, mặt mũi cũng mất rồi.
Khi anh đang mất hồn mất vía trong phòng nghỉ thì lại có một người tiến vào phòng nghỉ.
Giang Minh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đối phương là bạn của mình, Tôn Thượng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, không mở miệng hỏi, bởi vì chỉ nhìn sắc mặt đối phương đã có thể biết kết quả cuộc so tài của đối phương.
Hai người chạy đến khu hút thuốc, lại rút thuốc ra hút giống như lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Tôn Thượng khó chịu nói: “Trần Minh Nguyệt đúng là lắm chiêu, con mẹ nó, tôi bị cạo trọc đầu, mặt mũi đều vứt xuống Thái Bình Dương hết rồi. Ông nội của Trần Minh Nguyệt là đối thủ lâu năm của sư phụ tôi, sư phụ tôi mà biết kết quả này thì chắc sẽ dạy tôi đến chết mất.”
Giang Minh cười nhạt: “Cậu biết tôi đã trải qua cái gì không?”
“Cái gì?”
“Tôi cũng lấy một cái trứng ngỗng.”
“Cậu cũng thảm như thế à? Thật đáng thương.” Tôn Thượng lộ vẻ mặt đồng cảm.
Giang Minh ha ha một tiếng, mua vui trong nỗi buồn: “Đây là việc nhỏ.”
Trước khi có kết quả tranh tài, anh đã dương dương đắc ý muốn mời Bạch Nhất Nặc, kết quả bị người đến sau liên tiếp cắt ngang, không chỉ có hội trưởng hiệp hội ẩm thực Hải Thị, nhà bình luận ẩm thực trứ danh, lại còn có nhà giàu nhất Hải Thị. Nếu như đoạn video này được phát sóng thì nhất định cha anh sẽ chặt đứt chân anh.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe Tư Tuyết nói, trong lòng lấy làm lạ, Tư Tuyết nói bà ấy cũng muốn mời chào cô nhưng bà ấy chưa từng nói với mình mà.
Cô trời sinh thông minh, nghĩ lại, đã hiểu ý của đối phương. Ở trong miệng đối phương, cô biến thành một đầu bếp được hoan nghênh. Tư Tuyết nói chuyện như vậy, chí ít về sau người cực kì đắc ý đến mời chào cô giống như Giang Minh sẽ không còn nữa.
Bởi vì hành động ngu ngốc của Giang Minh nên độ chú ý của nhóm bọn họ cao nhất. Khán giả đều nhìn họ với ánh mắt tò mò, rất nhiều nhiếp ảnh gia cũng chuyển cameras qua bên này.
Lúc nhân viên công tác công bố thành tích cuối cùng, bên dưới truyền đến âm thanh huyên náo. Bạch Nhất Nặc vốn là đầu bếp của quán cơm nhỏ không tên tuổi, tuy là lần trước đã lấy được một trăm điểm nhưng mọi người không quá coi trọng cô mà coi trọng Giang Minh hơn. Nếu có đánh cược thì phần lớn đều sẽ cược Giang Minh, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác, Bạch Nhất Nặc không chỉ thắng mà còn thắng với ưu thế 5-0.
Thậm chí Giang Minh còn lấy món ăn nổi tiếng của nhà hàng mình ra cũng không thắng nổi Bạch Nhất Nặc.
Điều này làm cho rất nhiều người kinh hãi, đồng thời đã hiểu sâu hơn về tài nấu nướng của Bạch Nhất Nặc, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
“Bếp chính Giang chính là bếp chính minh tinh gần đây, tuổi trẻ tài cao, rất nổi danh trong giới. Không ngờ tuyển thủ này lại có thể thắng anh ta.”
“Dân gian có cao nhân.”
Lúc Bạch Nhất Nặc đi xuống sân khấu, ánh mắt của người trên sân đều hội tụ ở trên người cô. Bạch Nhất Nặc bị người ta nhìn quen rồi, không hề cảm thấy như có gai ở sau lưng, thong dong bỏ đi.
Khi cô muốn đi đến khán đài, Khương Tân Di đột nhiên đi tới trước mặt cô.