Lần này Khương Tân Di tới tìm Bạch Nhất Nặc là vì thi đấu.
Trong tròng mắt màu xanh lam của anh ta tràn ngập ý chí chiến đấu: “Cô Bạch, xin hãy đấu một trận với tôi đi.”
Khương Tân Di cũng chiến thắng đối thủ với ưu thế 5-0, nhưng anh ta không hài lòng. Đối thủ của anh ta kém hơn Bạch Nhất Nặc nhiều.
Bạch Nhất Nặc có chút hiếu kỳ hỏi: “Vì sao cậu lại nhắm vào tôi, là bởi vì điểm của tôi cao hơn cậu ư? Tôi nhớ ở vòng thi đấu thứ nhất cậu đã lấy được chín mươi mốt điểm, cả sân thi có hai người chín mươi hai điểm, tại sao cậu không đi tìm bọn họ?”
“Tôi tìm rồi nhưng bọn họ đều không đồng ý.” Khương Tân Di thản nhiên nói, hoàn toàn không thấy quẫn bách.
Anh ta đã tìm Trần Minh Nguyệt nhưng là đối phương từ chối vì có quá nhiều việc.
Anh ta đã tìm Kỷ Tử Hoài nhưng đối phương không hề quan tâm đến anh ta, liếc anh ta hai cái đi mất.
Bạch Nhất Nặc: “Vậy tại sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ nhận lời cậu?”
Vẻ mặt Khương Tân Di nghiêm túc, đầy nhiệt tình: “Mẹ tôi nói với tôi, có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần tôi kiên trì thì nhất định có thể thành công.”
Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.
Bạch Nhất Nặc nhận tấy cảm giác mà đối phương cho cô rất lạ, cứ lẩm bẩm, đắm chìm trong thế giới của mình. Nếu như Bạch Nhất Nặc xem hoạt hình thì cô sẽ phát hiện một cái từ rất hợp để hình dung người như thế, đó là hội chứng tuổi dậy thì.
Bạch Nhất Nặc đối mặt với thiếu niên nhiệt huyết mang hội chứng tuổi dậy thì này, vẫn lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không có thời gian thi đấu với cậu, tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”
Khương Tân Di thấy thế cũng không nổi giận: “Tôi biết quốc gia mọi người muốn nhờ vả người khác phải có quà, tôi cũng có thể tặng quà, nếu như cô đồng ý với tôi thì tôi có thể đồng ý yêu cầu của cô, chỉ cần không trái pháp luật.”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Bạch Nhất Nặc bình tĩnh hỏi: “Yêu cầu gì cũng được ư?”
“Đúng vậy, chỉ cần ở trong phạm vi tôi làm được.”
Bạch Nhất Nặc không ghét người có hội chứng tuổi dậy này nhưng cảm thấy đối phương không chín chắn.
Bạch Nhất Nặc nghĩ đến tiệm mình đang thiếu đầu bếp, còn đối phương chính là một đầu bếp ưu tú, thế là nói: “Vừa nãy có một người bảo tôi đến tiệm anh ta làm bếp phó, tôi không bằng lòng. Nếu như tôi bằng lòng thi đấu với cậu thì cậu đến tiệm tôi làm bếp phó được không?”
Bạch Nhất Nặc nhớ tư liệu của đối phương, đối phương là đầu bếp chính của nhà hàng Vân Đình Chi Tinh.
Bạch Nhất Nặc bảo anh ta đổi nơi làm việc đến quán cơm nhỏ của mình làm bếp phó, nếu như Khương Tân Di là một người tính tình không tốt thì rất có thể anh ta sẽ cảm thấy đây là một sự nhục nhã.
Bạch Nhất Nặc thấy đối phương là một mầm non đầu bếp tốt nên có thêm lòng yêu tài. Cho dù đối phương tức giận cũng được, cô muốn cho đối phương một bài học nhớ đời, loại đánh cược này không thể tùy tiện nói ra được. Ngộ nhỡ cô không nói đổi nơi làm việc mà là bảo anh ta bỏ làm đầu bếp thì sao?
Bạch Nhất Nặc vốn tưởng rằng đối phương sẽ không vui nhưng Khương Tân Di suy tư một phen lại còn nói: “Được. Nếu như cô thắng tôi thì tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cô.”
Lần này đến phiên Bạch Nhất Nặc kinh ngạc: “Cậu thực sự sẵn lòng đến tiệm cơm của tôi làm bếp phó ư?”
Bạch Nhất Nặc chưa bao giờ xem thường tiệm cơm của mình, cũng không đánh giá quá cao tiệm cơm của mình, trong lòng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cô hiểu sự chênh lệch giữa hai bên không chỉ là địa vị mà còn là tiền tài, còn là danh tiếng.
“Bây giờ tôi là đầu bếp chính trong tiệm chúng tôi, không có ai lợi hại hơn tôi, tôi muốn thấy thấy thế giới rộng lớn hơn.”
Vân Đình Chi Tinh là chuỗi nhà hàng có tiếng của Hải Thị, không chỉ có nhà hàng Trung, còn có nhà hàng Tây. Cha Khương Tân Di đã từng là đầu bếp chính nhà hàng tây của Vân Đình Chi Tinh, mẹ đến từ nhà dòng dõi trung y. Tên tiếng Trung của anh ta theo họ mẹ, là do ông ngoại đặt, tân di là một loại thuốc.
Khương Tân Di lớn lên trong giới đầu bếp, học hết những điểm mạnh của người khác, vừa biết làm cơm Tây vừa biết làm đồ Trung. Sau đó, Khương Tân Di trò giỏi hơn thầy, lấy được vị trí đầu bếp chính của cha.
Đầu bếp nổi tiếng khác có tuổi tác lớn hơn hoặc là chẳng thèm so với anh ta hoặc là sợ danh tiếng thiên tài của anh ta, sợ so với anh ta. Ngoại trừ cha của anh ta, anh ta không thể tìm được đối thủ thích hợp. Sau khi thắng cha, anh ta bỗng không tìm được mục tiêu nữa.
Sở dĩ Khương Tân Di tới tham gia Đêm tìm vị là muốn tới gặp đầu bếp lợi hại hơn anh ta. Lúc đầu anh ta không ôm hy vọng, dù sao Đêm tìm vị chỉ là một cuộc thi đấu tuyển chọn đầu bếp trẻ. Anh ta muốn tỷ thí với đầu bếp có thâm niên hơn.
Điều làm anh ta phấn khởi là nơi đây không chỉ có đầu bếp lợi hại hơn anh ta, hơn nữa còn có ba người, một người là Trần Minh Nguyệt, một người là Kỷ Tử Hoài, một người khác là Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc là người mà anh ta muốn chiến thắng nhất trong ba người này.