Điều khiến ông cụ Tô không ngờ tới chính là, chuyện tốt như vậy, vậy mà Thẩm Vân Khởi lại còn không đồng ý, vừa thấy thế, ông ấy lập tức lấy điện thoại di động ra quét mã QR trên tường, sau đó thanh toán tiền: "Tôi là thấy bọn họ không vừa mắt nên mới đi bình luận, cháu không cần phải cảm ơn. Tôi không thiếu tiền, không cần phải đưa cho tôi miễn phí, nếu không tôi sẽ thấy xấu hổ khi ăn nó đấy."
Thế là Bạch Nhất Nặc không còn xoắn xuýt về chuyện tiền bạc nữa, đem thang bao đã làm sẵn ra: "Đây là sản phẩm mới sắp tới sẽ được đưa lên cửa tiệm. Ông ăn thử một miếng xem mùi vị như thế nào đi."
Những chiếc bánh bao được hấp vừa chín, nóng hổi và tỏa mùi thơm mê người.
Mặc dù trong lồng nhỏ chỉ hấp một cái bánh bao, nhưng cái thang bao này lại cực kỳ lớn, to bằng lòng bàn tay và lấp gần đầy chỗ trống trong lồng. Vỏ mỏng đến trong suốt, nhìn óng ánh sáng long lanh, thậm chí còn có thể nhìn thấy nước súp màu nâu ở bên trong qua lớp vỏ bên ngoài.
Thẩm Vân Khởi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thang bao lớn đến vậy, thang bao lớn hơn so với bánh bao nhân thịt thường mua, càng đừng nói so sánh với tiểu long bao. Ông ấy cảm thấy mấy chiếc tiểu long bao mà ông ấy đã ăn trước đây chẳng là gì so với cái này.
Da của thang bao mỏng đến mức trong suốt, dường như chỉ cần thổi một hơi thì lớp vỏ bánh sẽ vỡ ra, các nếp gấp bên ngoài rất phức tạp.
Làm cho toàn bộ bánh bao trông giống như một bông hoa cúc đang độ nở rộ. Thang bao giống như một tác phẩm nghệ thuật khiến người ta không nỡ ăn. Khi di chuyển một chút, là có thể thấy nước súp trong bánh bao súp nhẹ nhàng lay động.
Thẩm Vân Khởi có chút không nỡ ăn, cũng không biết cách ăn thang bao, cảm thấy không biết phải xuống tay từ chỗ nào.
Bạch Nhất Nặc vẫn còn chưa rời đi, nhìn bộ dạng Thẩm Vân Khởi đang khổ não, nên nhắc nhở: "Trước tiên mở ra, sau đó uống nước súp."
"Chú hãy cẩn thận gắp thang bao lên, sau đó cắn một lỗ nhỏ, rồi đổ nước súp bên trong bánh bao ra uống hết hoặc trực tiếp hút hết là được."
Thẩm Vân Khởi dựa theo lời của Bạch Nhất Nặc mà làm. Sau khi cẩn thận gắp bánh bao lên, cắn một cái lỗ nhỏ trên bánh bao. Nước súp tươi ngon bên trong theo lỗ nhỏ chảy ra, tất cả tràn vào trong miệng, mùi vị khiến ông ấy cực kì kinh ngạc.
Nhân thang bao được làm từ phần da thơm ngon của móng heo, lại trộn với súp gà tươi ngon. Lại cho thêm các loại rau củ theo mùa được cắt hạt lựu. Sau khi bỏ vào nồi hấp, phần hỗn hợp này trải qua quá trình đun nấu từ trạng thái cứng chuyển dần thành nước súp, nóng hôi hổi.
Thẩm Vân Khởi húp một ngụm nước súp, không khỏi mở to hai mắt. Cả người đều tràn đầy sinh lực: "Quá ngon!"
Nước súp thịt tươi ngon mỹ vị, hương thơm ngát vừa miệng. Ăn một miếng tươi ngon vô cùng, hương vị thơm ngon cứ vờn quanh trong miệng, hết sức thỏa mãn. Cái bánh bao to bự này vô cùng chân thực, nước súp bên trong y như bên ngoài vậy, vô cùng nhiều, làm người ta uống đến mức sảng khoái.
Thẩm Vân Khởi không thể không cảm thán ý nghĩ kỳ diệu của người đã nghĩ ra món thang bao này. Bên trong lớp vỏ mỏng lại là nước súp đặc sệt thơm ngon, thật sự vi diệu.
Đợi đến khi uống xong nước súp thì có thể ăn đến vỏ thang bao. Vỏ bánh làm bằng bột mì trắng mịn, mỏng như giấy, mềm cứng vừa phải, thấm đẫm nước súp, càng nhai càng thơm.
"Cách nấu tuyệt vời, cách ăn kì lạ." Thẩm Vân Khởi tán thưởng. Ông ấy không giống như ông cụ Tô thích đi khắp nơi tìm kiếm mỹ thực, bởi vì ham muốn ăn uống của ông ấy không nặng, tuy rằng không thiếu tiền nhưng ngày thường vô cùng tiết kiệm.
Việc ăn uống của ông ấy cũng giống như con người của ông ấy thích coi trọng sự chân thực. Bởi vì khi còn trẻ ông ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn ăn không đủ no, cho nên ông ấy cảm thấy ăn no mới là điều quan trọng nhất. Ông ấy cũng không thích những món ăn cầu kỳ, hoa hòe lòe loẹt và cũng sẽ không mua những đồ ăn đắt tiền, cảm thấy bình thường ăn cà cháo hoa là đủ rồi.
Món bánh đậu xanh mà trước kia ông nhận được từ chỗ ông cụ Tô là trường hợp ngoại lệ đầu tiên, đó là lần đầu tiên ông ấy được ăn một món có hình thức và hương vị tuyệt vời đến vậy, vốn dĩ ham muốn ăn uống của ông ấy không nặng cũng đều bị làm cho kinh ngạc rồi.
Đây là lần đầu tiên ông ấy tò mò nhiều như vậy, truy tìm nguồn gốc, tìm cửa tiệm đã làm ra món này.
Bây giờ, thang bao trở thành ngoại lệ thứ hai.
Điều này khiến Thẩm Vân Khởi biết rằng tâm hồn ăn uống của ông ấy có thể rất lớn. Thậm chí bây giờ ông ấy còn muốn ăn thêm một cái thang bao nữa, để có thể tiếp tục hưởng thụ hương vị lúc nãy.