Ông cụ Tô bên cạnh thèm đến mức không chịu được, bước đến gần Bạch Nhất Nặc năn nỉ: "Cô chủ, ông là khách hàng quen của tiệm, cửa tiệm có nấu thịt không thể không bán cho ông một phần à, ông sẽ trả tiền!"
"Được chứ, đợi một chút."
Mặc dù đã thành công lấy được bánh bao, nhưng ông cụ Tô có chút không hài lòng, bởi vì khi Bạch Nhất Nặc đối đãi với Thẩm Vân Khởi, cô đã chủ động đem tiểu long bao lại. Thế mà đến lượt ông lại phải đi năn nỉ bà chủ thì mới có thể nếm thử.
Thật đáng ghét, quả thật không nên để cái lão già Thẩm biết cửa tiệm này ở đâu!
Đợi đến lúc tiểu long bao được mang đến, ông cụ Tô lập tức kinh ngạc.
Dẫu sao thì nhìn người khác ăn và một cái được đặt ngay trước mặt có hiệu quả hoàn toàn khác. bởi vì khoảng cách gần, hắn có thể trực tiếp đối mặt với sự chấn động mà thang bao mang tới.
Thật to nha.
Thang bao phủ kín toàn bộ cái lồng hấp nhỏ, to gần bằng miệng bát, toàn bộ giống như một khối bạch ngọc trong suốt, khiến người khác không nỡ hủy hoại.
Làm người ta không thể không khen ngợi tay nghề tuyệt vời của người làm ra nó!
Ông cụ Tô tỏ vẻ rằng mình cũng không thua Thẩm Vân Khởi, cố tình phớt lờ chiếc bánh bao mà ông ấy đã phải năn nỉ Bạch Nhất Nạc mới có được. Ông ấy dương dương đắc ý: "Anh xem tôi cũng có thể ăn được. Dù gì thì tôi cũng là khách quen, tôi còn rất được hoan nghênh."
Điều mà ông cụ Tô không ý thức được chính là, dáng vẻ này của ông ấy bây giờ rơi vào mắt người khác, chẳng khác gì phi tần đang tranh giành tình cảm. Tiệm cơm Bạch Ký chính là hoàng đế, ông ấy đang thầm phân cao thấp với Thẩm Vân Khởi, để nâng cao thiện cảm với tiệm cơm Bạch Ký và ăn được càng nhiều đồ ngon hơn nữa, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh rằng mình là khách quen của tiệm cơm Bạch Ký, không muốn thua Thẩm Vân Khởi - cái người mới đến sau này.
Ông cụ Tô đã đắc ý được một hồi, nhưng Thẩm Vân Khởi đang ăn bánh bao không thèm đếm xỉa gì đến ông ấy, được một lúc sau thì ông cụ Tô đã nhụt chí.
Chờ đến lúc ông ấy phục hồi lại từ trong loại trạng thái tranh giành tình cảm này, mới ý thức được việc giải quyết cái bánh bao trước mặt này mới là chuyện chính, thế là ông ấy cầm đũa lên hướng về phía mấy cái bánh bao bị bỏ rơi lúc nãy.
Nhưng vào lúc này, bên tai ông ấy truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Cha, sao cha lại ở đây ?!"
Ông cụ Tô nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức sửng sốt một chút, chiếc đũa dừng ở giữa không trung. Sau khi phản ứng lại, ông ấy không khỏi cảm thấy có một luồng lạnh lẽo chạy dọc theo từ lòng bàn chân lên, khiến cả người ông ấy cứng ngắt.
Toang rồi!
Ông ấy cứng đờ một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: “Con không phải đang đi công tác đi sao?”
Đứng sau ông cụ Tô là một thanh niên mặc vest, đi giày da, nhìn dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi, tóc tai chải chuốt gọn gàng, thoạt nhìn trông rất có khí chất.
Tô Kiệt cau mày, hết sức bất mãn nói: "Bảo mẫu trong nhà nói với con rằng hành vi gần đây của cha rất đáng ngờ, vì vậy hôm nay con cố ý đi theo cha ra khỏi nhà, muốn biết rốt cuộc là cha đang làm cái gì, không ngờ cha thực sự chạy ra ngoài để lén ăn. Cha, con và Tiểu Văn là vì cũng muốn tốt cho cha. Bác sĩ nói với chúng con rằng lượng đường trong máu của cha đã rất cao và cần phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Sao cha một chút cũng không biết tính nghiêm trọng của vấn đề đã tới đâu rồi vậy?"
Lúc nhỏ, khi Tô Kiệt đi học, ông cụ Tô ngày ngày đều nói "Cha là vì muốn tốt cho con", ai biết trời xanh luân hồi không tha bất kỳ ai, mấy chục năm sau người bị nhắc lại biến thành ông ấy, mà người ra lệnh lại còn là chính con trai của mình.
Ông cụ Tô mặt lộ vẻ xấu hổ ho khan hai tiếng, để không cho Tô Kiệt phát hỏa, lập tức nói sang chuyện khác: “Tô…… Tô Kiệt à, bạn của cha ở đây, chừa cho cha chút mặt mũi đi.”
Tô Kiệt được ông cụ Tô nhắc nhở, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Vân Khởi bên cạnh ông cụ Tô. Anh ấy ngẩn người một lúc, sau đó lập tức thu lại vẻ mặt bất mãn, cung kính nói: “Chào thầy Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Vân Khởi nhìn về phía anh ấy gật gật đầu.
Tô Kiệt hào hứng mà nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được thầy. Hóa ra cha và thầy cùng nhau tới đây ăn cơm.”
Ông cụ Tô ở bên cạnh điên cuồng chớp mắt với Thẩm Vân Khởi, phát ra tín hiệu cầu cứu.