Ngoài cửa tiệm cơm Bạch Ký, sắc mặt Tiêu Vũ bình tĩnh như nước: “Cậu đừng khuyên tôi, tôi nhất định phải thực thi kế hoạch này, nếu không Khương Tân Di sẽ thực sự bị cô ấy đào đi mất.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không khuyên cậu.” Giọng điệu Thịnh Hàn lãnh đạm.
Tiêu Vũ nghẹn họng, tưởng tượng đến cảnh kế hoạch của mình thành công, không nhịn được mà cười: “Nếu như thành công thì tôi không chỉ giữ được Khương Tân Di mà còn có thể lấn thêm một bước, vụ đánh cược này cũng không phải chuyện xấu.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tiêu Vũ: “...”
Trước đây Thịnh Hàn hay nói đâm chọc người khác như thế sao?
Tiêu Vũ sờ lỗ mũi một cái, nghĩ lại, bà chủ Bạch nấu cơm giỏi như vậy, kế hoạch của mình chưa chắc có thể thành công, Thịnh Hàn nói như thế cũng có lý của mình.
Anh ta thì thầm: “Cậu đúng là fan trung thành của bà chủ Bạch.”
Một chiếc xe sang xa xỉ dừng lại ở cửa tiệm cơm Bạch Ký khiến mọi người vây xem, nhao nhao châu đầu ghé tai.
“Đây là chiếc xe sang thứ năm tôi thấy ở cửa Bạch Ký trong tháng này, nhưng giá của chiếc xe sang trọng này còn cao hơn những chiếc khác.”
“Người ta không lái xe mà là một căn nhà đấy.”
“Bạch Ký đúng là càng ngày càng phát đạt.”
Sau khi người trên xe bước xuống, tiếng thảo luận càng thêm kịch liệt.
“Cả đời tôi chưa gặp được người đẹp trai như thế.”
“Tôi tưởng là ảnh đế của Bạch Ký đã là đẹp trai nhất rồi, không ngờ người này còn hơn một bậc.”
Thịnh Hàn mắt điếc tai ngơ đối với lời nghị luận của người khác, giống như không nghe thấy, thong thả ung dung mở cửa Bạch Ký ra.
Sau khi hai người vào cửa, một tiếng động truyền đến từ bên trong cánh cửa.
Cha Khương nhìn thấy Tiêu tổng qua đây, thế là đứng dậy, gọi: “Tiêu tổng, cậu tới rồi.”
“Vâng, đầu bếp Khương, chào ông.” Tiêu Vũ khách sáo bắt tay với ông ta.
Sau khi hai người khách sáo một phen, trong ánh mắt cha Khương nhìn về phía Tiêu tổng mang theo vẻ khao khát khó mà nhận ra. Một mình ông ta không khuyên nổi Khương Tân Di, nếu như cộng thêm Tiêu Vũ thì chắc chắn tình huống sẽ có thay đổi.
Tiêu tổng là tầm quản lý của tiệm cơm, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Khương Tân Di đi.
Cha Khương dừng suy nghĩ miên man, sau đó xoay người nói với Bạch Nhất Nặc: “Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, có lẽ cô không biết cậu ấy, đây chính là Tiêu tổng, phó tổng của Vân Đình Chi Tinh chúng tôi.”
Cha Khương cảm thấy Bạch Nhất Nặc không biết Tiêu Vũ, mình có nghĩa vụ giới thiệu cho hai người.
Ông ta thở dài trong lòng, cảm giác mình đã bắt nạt người ta, không biết bà chủ này có thể chịu được hay không, hy vọng lát nữa thủ đoạn của Tiêu tổng nhu hòa hơn.
Nói chung... đều do Khương Tân Di làm việc kích động.
Chuyện khiến ông ta không ngờ được là Tiêu Vũ lại cười gật đầu với Bạch Nhất Nặc: “Bà chủ Bạch, mấy ngày không gặp rồi.”
Cha Khương: “???”
Cha Khương không biết chuyện bên trong, ông ta tưởng bữa tiệc này là viên đạn bọc đường mà Bạch Nhất Nặc làm để mời chào Khương Tân Di.
Cha Khương tưởng là sau khi Tiêu Vũ biết Khương Tân Di bị đào đi liền vội vàng đến tiệm cơm Bạch Ký làm cứu binh cho mình.
Thì ra Tiêu tổng lại quen biết bà chủ Bạch?
Khương Tân Di nhìn thấy cha ngây người tại chỗ bèn giải thích: “Bà chủ Bạch và Tiêu tổng có quen biết, bà chủ Bạch không mời chúng ta mà là Tiêu tổng ạ.”
Cha Khương bỗng nhiên sụp đổ, trong lòng có chút xấu hổ.
Tuy là mặt cha Khương không chút thay đổi nhưng mọi người có thể cảm giác rõ ràng ông ta hơi khó chịu.
Bạch Nhất Nặc bèn hòa giải: “Người tới là khách, điều kiện của tiệm tôi có hạn, mọi người đến tiệm tôi đúng là rồng đến nhà tôm.”
Cha Khương cực kỳ cảm kích: “Không đâu, nhờ được cô chiêu đãi.”
Cha Khương sinh ra lòng cảm kích đối với Bạch Nhất Nặc trong lòng, mặc dù mục tiêu của bà chủ là con trai của mình nhưng con người thật sự không tệ, có thể lấy ơn báo oán.
Cha Khương hoàn hồn lại, không khỏi lấy làm lạ.
Tiêu tổng và Bạch Nhất Nặc nói chuyện không hề xa lạ gì, như thể có quan hệ nhất định, quả thực làm người ta trợn mắt há mồm. Bà chủ Bạch kinh doanh một quán ăn nhỏ lại có thể quen biết được nhân vật như Tiêu tổng ư?
Đúng lúc này, người bên cạnh Tiêu tổng mới hành động.
Cha Khương nhìn sang người này, vừa nãy vì vội vàng chào hỏi Tiêu tổng cho nên ông ta không chú ý tới anh ấy, nhưng sau khi chú ý tới anh ấy thì con mắt lập tức không thể rời được. Người này còn thu hút ánh mắt người ta hơn cả Tiêu tổng, cha Khương ở tiệm cơm này không phải rồng đến nhà tôm, nhưng người trước mắt lại đạt được hiệu quả này.
Dường như anh ấy không nên ở trong hoàn cảnh bình thường mà nên nâng ly cạn chén ở bữa tiệc cao cấp mới đúng.
Thịnh Hàn đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, đưa vật trong tay cho Bạch Nhất Nặc, tay áo sơ mi đen lộ ra làn da sáng bóng: “Trong nhà có chai rượu tinh khiết, không có ai uống, tôi nghĩ có thể cô sẽ thích bèn mang tới cho cô.”