Trước đó Bạch Nhất Nặc nhận lấy rượu đỏ, nghe thấy rượu cha Khương đưa giá trị mười nghìn đô la một chai thì có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút, không từ chối.
Đầu tiên, dựa theo lễ nghi, lúc mở tiệc mời khách, khách tặng đồ thì bình thường chủ sẽ không thể từ chối, bằng không tức là khinh thường người khác.
Thứ hai, cô không cảm thấy tiệc của mình không đáng số tiền này.
Trước kia Thịnh Tu Viễn, chủ tịch Thịnh Cảnh mời làm đồ ăn cho bữa tiệc công ty, tiền cô nhận được nhiều hơn nhiều.
Bạch Nhất Nặc không quá hiểu biết về hiện đại, không biết rượu tinh khiết là cái gì, thế là cười một tiếng, tự nhiên nhận lấy rượu: “Cảm ơn.”
Bạch Nhất Nặc hành động tự nhiên, còn người khác thì kinh ngạc tột cùng.
Lúc cha Khương nghe thấy tên rượu tinh khiết, cả người cứng tại chỗ, không sao nhúc nhích được.
Cha Khương ở trong nước lâu như thế nên đã hiểu về các loại hàng xa xỉ, cũng có hiểu sâu sắc về văn hóa trong nước.
Rượu tinh khiết là rượu cung đình tiền triều, mùi vị cũng như tên của nó, mạnh ngọt sảng khoái. Phương pháp sản xuất của nó đã thất truyền, rượu tinh khiết hiện có đều là loại đã được ủ năm mươi năm trở lên. Năm ngoái, một chai rượu tinh khiết trên năm mươi năm đã bán được bảy chữ số ở phòng đấu giá.
Ánh mắt cha Khương tập trung trên chai rượu, có phần hốt hoảng.
Rượu tinh khiết này là thật hay giả?
Không thể là thật được...
Sau khi Tô Mạt Mạt nghe thấy cái tên rượu tinh khiết, luôn cảm thấy có phần quen tai, nhưng không sao nhớ nổi. Cô ấy dùng nắm đấm đấm nhẹ lên đầu của mình, rốt cục thông minh đột xuất, nhớ ra mình từng nghe thấy loại rượu này ở chỗ nào.
“Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái loại rượu này từng lên hot search, tên hotsearch chính là tôi không tưởng tượng nổi rượu của người có tiền. Nghe người trong bình luận phổ cập kiến thức, bây giờ giá bán của loại rượu này là bảy chữ số, nếu như niên đại càng lâu thì chắc sẽ đột phá tám con số.”
Lúc đó Tô Mạt Mạt nhìn thấy hotsearch này đã ước ao một lúc. Tuy là nhà cô ấy có tiền, nhưng không có nhiều tiền đến mức có thể uống loại rượu với cái giá này. Hơn nữa người có loại rượu này phần lớn đều sưu tầm đầu tư, rất ít người thực sự uống nó.
Cô ấy không ngờ có một ngày mình có thể nhìn thấy rượu tinh khiết.
Tô Mạt Mạt ngây ngẩn cả người, ở trong mắt cô ấy, bóng dáng Thịnh Hàn càng thêm vĩ đại, đây mới đúng là quý sờ tộc chứ. Vẻ mặt ung dung lãnh đạm, tùy tiện tặng quà đã là loại hàng xa xỉ này.
Cô ấy nguyện xưng là bậc thầy khoe khoang!
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời Tô Mạt Mạt nói, tay cầm rượu hơi sững lại. Rượu này lại đắt như thế ư?
Cha Khương không nhịn được mà hỏi: “Rượu này là thật hay giả?”
Kỷ Tử Hoài rất hiểu biết về rượu, anh ấy đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, tỉ mỉ lật xem chai rượu này, gật đầu nói: “Tôi từng nghe người biết xem hàng nói, muốn phân biệt rượu tinh khiết thật hay giả, phải xem chai rượu trước, đáy chai có ấn ngầm, đây chắc là rượu thật.”
Cha Khương bối rối: “...” Lẽ nào đây thật sự là rượu tinh khiết?
Cha Khương đi tới bên cạnh Thịnh Hàn, nhìn Thịnh Hàn, thận trọng hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Tiêu Vũ giải đáp nghi hoặc của cha Khương, lời ít mà ý nhiều: “Cha cậu ta là Thịnh Tu Viễn.”
Ở trong hội của bọn họ, không ai không biết, không ai không hiểu đến cái tên Thịnh Tu Viễn này.
Cha Khương vừa nghe đến tên của Thịnh Tu Viễn liền hiểu rõ, thì ra là công tử của tập đoàn Thịnh Cảnh. Sau đó, bóng dáng dong dỏng của đối phương ở trong mắt ông ta trở nên sâu không thể lường được.
Cha Khương trầm mặc, nhưng Tiêu Vũ lại không nhịn được, giọng điệu anh ta buồn bực: “Trước kia tôi hỏi cậu loại rượu này, cậu nói không bán mà bây giờ lại lấy ra tặng người ta.”
Tình bạn của bọn họ làm từ plastic ư?
“Cậu tự nói đi, cậu hỏi tôi loại rượu này để làm gì?”
Tiêu Vũ trả lời trung thực: “Bạn gái cũ của tôi sưu tầm, tôi muốn tặng cho cô ta.”
“Bây giờ hai người đã chia tay rồi, tôi tiết kiệm tiền cho cậu, cậu không nên cảm ơn tôi sao?”
Tiêu Vũ: “...”
Bạch Nhất Nặc nghe từ đầu đến bây giờ, cuối cùng cũng hiểu. Cô nhìn chai rượu cũ trên tay, tay cầm chai rượu hơi dừng lại, thì ra rượu này giá trị cao như thế.
Nếu như chai rượu vang đỏ kia quý giá thì chai rượu trắng này đúng là đáng sợ.
Bạch Nhất Nặc lập tức đẩy rượu trắng trở về: “Tôi không thể nhận món quà này, quý giá quá, anh cất đi.”
Thịnh Hàn nhìn cô, lắc đầu: “Rượu này để ở nhà không ai uống, không cần trả lại cho tôi.”
Tiêu Vũ không nhịn được chen vào nói: “Cậu có thể cho tôi, tôi uống.”
Giọng điệu Thịnh Hàn lạnh nhạt: “Cậu không biết thưởng thức rượu, cho cậu uống không có ý nghĩa.”
Thịnh Hàn nói với Bạch Nhất Nặc: “Rượu ủ ra là để cho người uống, nếu như không uống thì đã làm trái với dự định ban đầu.”