Sau khi cha Khương ăn cá tẩm bột chiên thì ngẩn người ra. Ông ta vừa cắn một miếng cá tẩm bột chiên, cá tẩm bột chiên đã tỏa ra mùi dầu chiên nông, đánh thẳng vào nụ vị giác. Cá tẩm bột chiên vừa thơm vừa giòn, thời gian và nhiệt độ chiên được khống chế vừa đúng, thậm chí còn khóa nước lại, khiến người ta còn có thể nếm được sự tươi ngon tận cùng ngoài chiên dầu.
Cha Khương phải rất tốn sức mới không để mình làm rơi đũa, múc một muỗng canh cá viên, điều tra món ăn mới.
Cá viên bên trong phần canh cá viên này trắng nõn trơn mịn giống như ngọc trai, mọi viên đều có kích thước giống nhau như thế làm từ một khuôn, giống như làm bằng máy vậy.
Khi canh cá viên vào miệng, cha Khương sửng sốt, canh cá viên tươi quá.
Chỗ cá viên này đều là Bạch Nhất Nặc làm thủ công, chọn lựa cá béo tươi ngon, lấy thịt cá ra sau đó làm thành cá viên, chỗ cá viên này thậm chí còn được nấu ra chất keo, cảm giác khi ăn rất thoải mái.
Cha Khương cắn một miếng cá viên nóng hổi, thịt cá viên trắng như tuyết, mềm mại óng ánh, giòn non trơn mịn.
Ăn hết món này đến món khác, cha Khương đã hoàn toàn quên mất mình tới thăm dò tình hình kẻ địch.
Ông ta thậm chí còn không thể bớt thời giờ trầm tư, cẩn thận đánh giá những món ăn ấy, chỉ muốn nuốt chỗ thức ăn này vào trong bụng.
Cuối cùng, đũa của cha Khương và Khương Tân Di đồng thời rơi vào miếng cá tẩm bột chiên cuối cùng.
Hai cha con dò xét lẫn nhau, không ai chịu nhường cho ai.
Khương Tân Di thản nhiên nói: “Cha à, con mới chỉ ăn được hai miếng cá tẩm bột chiên, chưa ăn đủ.”
Mặt cha Khương không chút thay đổi, giọng điệu bình tĩnh, âm thanh có phần tức giận: “Con vừa làm cha tức giận rồi, để bù đắp, con nên nhường miếng cá tẩm bột chiên này cho cha.”
Khương Tân Di không nhịn được oán giận: “Đó không phải lỗi của con.”
Cha Khương cúi đầu trầm tư một phen, sau đó nói: “Nếu như con nhường miếng cá tẩm bột chiên này cho cha, cha sẽ không phản đối con đánh cược nữa.”
Mẹ Khương ở bên nghe hai cha con nói chuyện, trong mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
Chồng mình luôn luôn cố chấp theo ý mình lại có một ngày cúi đầu ư, mặt trời mọc từ đằng tây rồi à?
Có điều nghĩ đến mùi vị cá quế chiên xù vừa mới ăn, mẹ Khương lặng lẽ nuốt những lời này vào bụng.
Thật ra người nhà họ Khương không thiên vị cá hơn, nhưng cảm giác mùi vị của bữa tiệc toàn cá này khiến người ta kinh ngạc, Tiêu Vũ thích ăn cá thì còn hơn thế nữa.
Sau khi Tiêu Vũ cá hấp, trong mắt hiện lên ánh sáng, không nhịn được thốt lên: “Mùi vị của món cá hấp này thật tươi ngon.”
Anh ta tuyên bố: Đây chính là món cá mà anh ta thích nhất!
Thế nhưng kế tiếp, mỗi khi Tiêu Vũ ăn một món đều cảm giác sự yêu thích của mình được F5.
Vãi đạn, cá viên này sao mà trơn mềm thế?
Cá chép này ngon quá!
Bữa tiệc toàn cá này tập hợp đủ hải sản, thủy sản, màu sắc rực rỡ, mùi thơm nức mũi.
Ăn đến cuối cùng, Tiêu Vũ cũng không biết mình thích nhất món ăn nào, anh ta không nhịn được mà nói: “Bà chủ Bạch, mỗi món ăn cô làm tôi đều thích, không phân được cao thấp.”
Bởi vì mùi vị của rượu tinh khiết và trúc diệp thanh tương tự nhau nên Bạch Nhất Nặc có hứng thú, uống nhiều hơn một ít. Gò má cô hiện lên ráng đỏ hây hây, sóng gợn lăn tăn trong mắt, không giống bình thường mà có thêm những vẻ khác.
Lời khen của khách khiến đầu bếp sinh lòng sung sướng.
Cô cười nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Vũ vừa ăn vừa nhìn Khương Tân Di bên cạnh với anh mắt tha thiết.
Trong mắt của anh ta tràn ngập mong đợi, đầu bếp Khương, cậu nhất định phải cố lên, hạnh phúc về chuyện ăn uống của tôi trong tương lai nằm ở trên tay cậu rồi.
Nhưng Khương Tân Di không cảm nhận được ánh mắt ấy, anh ta đang bận chuyện chính sự đấy.
Bởi vì anh ta và cha ngồi chung một chỗ, sau khi dừng lại, đồ ăn đặt ở trước mặt bọn họ đều giống nhau.
Khương Tân Di đè thấp giọng, ngữ điệu oán giận: “Cha, cha ăn nhiều quá, không phải cha thích ăn cơm Tây hơn ư?”
Sắc mặt cha Khương trấn định: “Cha đột nhiên cảm thấy đồ Trung cũng có một hương vị khác.”
Khương Tân Di: “...”
Khương Tân Di ăn đến cuối, đột nhiên nghĩ đến đề của vòng tranh tài thứ ba ở Đêm tìm vị là tươi. Anh ta nhìn cá lư trong bát, sờ cằm mình, rơi vào trầm tư.
Sau khi đề được công bố, anh ta cố ý tìm đến Bạch Nhất Nặc, nói cho đối phương biết đừng làm hải sản tôm cá tươi, không nên đụng hàng với Ngụy Khải.
Bởi vì cùng nghề nên anh ta quen biết Ngụy Khải ở hội giao lưu, cũng từng ăn được đồ ăn mà đối phương làm. Nếu như nói đồ ăn Ngụy Khải làm cực kỳ ngon, nổi bật thì đồ ăn mà Bạch Nhất Nặc làm là thiên hạ vô song rồi.