Cuối cùng mẹ Khương cũng đã hiểu vì sao cha Khương trở nên kì lạ, thì ra là đang lo lắng về vấn đề của Khương Tân Di.
Bà ấy đặt tay lên vai cha Khương, hạ giọng, hỏi: “Ông thích ăn cơm ở đây không?”
Mặt cha Khương không chút thay đổi, cũng không nói gì, để lộ ra sự quật cường nhỏ nhoi.
Mẹ Khương hiểu người bên gối, thế là nhẹ giọng cười, sau đó bảo: “Nếu như con trai tới nơi này làm công thì chẳng phải chúng ta tới đây ăn sẽ rất thuận tiện ư?”
Một trong những nguyên nhân khiến mẹ Khương chấp nhận cha Khương là vì đối phương nấu ăn quá ngon, nhưng bà ấy là một người Hoa, có một cái dạ dày người Hoa, quen ăn nhất, thích ăn nhất vần là đồ ăn Trung Hoa.
Mẹ Khương vốn đã không phản đối vụ cá cược của Khương Tân Di, bây giờ càng vui vẻ tác thành.
Tay cha Khương hơi sững lại. Ông ấy liên tưởng đến cảnh tượng này, đôi môi đang mím dần dần thả lỏng, vẻ mặt hòa hoãn.
Cha Khương và mẹ Khương nói chuyện với nhau rất nhỏ, ngay cả Khương Tân Di gần bọn họ nhất cũng không nghe thấy.
Đối thủ càng mạnh thì càng đáng đánh bại. Cuối cùng, Khương Tân Di không những không bị bữa tiệc toàn cá này đả kích mà còn trở nên kích động hơn. Trong đầu anh ta không ngừng diễn luyện các bước tranh tài.
Sau bữa tiệc, người nhà họ Khương đi cả, trong đầu Khương Tân Di vẫn tràn đầy thông tin của các loại sách dạy nấu ăn.
Mãi đến khi họ trở lại hiệu thuốc, mẹ vỗ vai anh ta, Khương Tân Di mới ngẩn ngơ lấy lại tinh thần.
Mẹ Khương vừa phối chế dược liệu vừa nói: “Nghe nói nhân viên phục vụ nơi đó đều ở trong tiệm. Khu đó cách chỗ chúng ta khá xa, lái xe phải mất nửa giờ, gió biển rất to, buổi tối rất lạnh, bây giờ mẹ sẽ chuẩn bị một ít thuốc trị phong hàn cho con.”
Khương Tân Di trợn to đôi mắt của mình, có phần không thể tin nổi: “Mẹ, mẹ nói những lời này là có ý gì? Con còn chưa thua bà chủ Bạch mà.”
“Để đề phòng lỡ như thôi.”
Mẹ Khương cười, động tác tay căn bản không dừng lại. Bởi vì trong lòng vui vẻ, bà ấy thậm chí còn ngâm nga ca khúc thịnh hành bấy giờ, làn điệu du dương, nhịp điệu nhẹ nhàng.
Khương Tân Di: “???”
Sau đó, anh ta phát hiện thứ mẹ chuẩn bị cho anh ta càng ngày càng nhiều, lúc thì chuẩn bị thuốc thang, lúc thì chuẩn bị quần áo, xem mà tê cả da đầu, khiến anh ta cảm giác mình bị sắp xếp một cách rõ ràng.
Ban đầu Khương Tân Di mong đợi cha có thể ngăn cản mẹ, dù sao cha cũng không hài lòng với việc anh ta đánh cược, cũng không hài lòng đối với tiệm cơm Bạch Ký.
Nhưng điều làm anh ta không ngờ được là sau khi mẹ thu dọn đồ đạc, cha đang bào chế dược liệu còn thỉnh thoảng phụ mẹ một tay, vẻ mặt hoàn toàn không hề có vẻ kháng cự.
Khương Tân Di: “...”
Bà chủ Bạch chỉ dùng một bữa cơm đã khiến cha mẹ của mình phản bội rồi.
----------
Sau khi tiễn tất cả mọi người đi, tiệm cơm Bạch Ký liền mở cửa buôn bán.
Tửu lượng Bạch Nhất Nặc tốt, cộng thêm không uống nhiều lắm nên không hề say chút nào, ngược lại còn có tinh thần hơn, tâm trạng rất tốt nhưng tâm trạng khách hàng sau đó lại không tốt.
Sau khi tiệm cơm Bạch Ký mở cửa, một vị khách ngửi thấy mùi thịt cá phảng phất trong không khí, từ cửa tiệm cơm Bạch Ký đi tới bên ngoài phòng bếp của tiệm cơm Bạch Ký.
Phòng bếp là kiểu mở một nửa, nhìn không xót đồ vật gì ở bên trong, sáng sủa rộng thoáng, trên bục bên cạnh bày rất nhiều đĩa. Những cái đĩa này hầu như đều là đĩa không, chỉ có một chút nước, đang chờ để cho vào máy rửa bát.
Khách hàng biết nhân viên phục vụ của tiệm cơm Bạch Ký được ăn ngon, được ăn nhiều, biết những thứ này là bữa ăn của các công nhân viên nhưng thật sự quá nhiều đĩa khiến anh ta cảm thấy có cái gì không đúng.
Số lượng đĩa này gấp mấy lần lượng cơm của các công nhân viên.
Khách hàng không nhịn được mà khóc lóc kể lể: “Bà chủ Bạch, có phải cô ở quán cơm len lén làm đồ ăn ngon rồi không?”
Đúng lúc này, một khách hàng vốn lên lầu hai lại lộc cộc đi xuống cầu thang.
“Trời ạ, thông thường lúc Bạch Ký mới vừa mở cửa, tất cả cửa phòng bao đều đóng nhưng cửa Lan Uyển lại không khóa!”
Lúc tiệm cơm Bạch Ký sửa sang, để cho tiện phân biệt, cần đặt tên cho mỗi một phòng bao. Thế là Bạch Nhất Nặc bèn lấy những cái tên như tùng trúc lan mai. Mà Lan Uyển chính là chỗ đám Bạch Nhất Nặc mới vừa ăn cơm.
Sau khi vị khách này nói xong, khách hàng khác lại nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trước khi tiệm cơm Bạch Ký mở cửa, tôi đã chờ ở cửa, tôi nhìn thấy một chiếc xe sang trọng. Đợi đến khi sắp mở cửa có nhiều người đi ra từ bên trong. Những khách hàng này đều ăn cơm vào thời gian không kinh doanh!”
Lần này, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Bạch Nhất Nặc, mọi người nhìn Bạch Nhất Nặc với ánh mắt như đang nhìn tên đàn ông bội bạc vậy.