Trong super topic Đêm tìm vị, anh ta tìm đến tổ chức, dưới lời mời của đại fan, đã cùng những người khác hẹn cùng tới xem hiện trường.
Fan hâm mộ của bà chủ Bạch không phải là người hâm mộ trên ý nghĩa truyền thống mà giống như người ủng hộ hơn.
Bạch Nhất Nặc nghe từ đầu tới đuôi, bị sự nhiệt tình và cởi mở của những người hâm mộ này chọc cười.
Cô che miệng cười một lúc sau đó bảo Kỷ Tử Hoài mang đồ mình mang phân cho bọn họ.
Lần trước lúc tranh tài, những người ủng hộ này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Rõ ràng không quen biết lại tràn ngập ngưỡng mộ cô, còn căng biểu ngữ, hồn nhiên không để bụng ánh mắt của người khác.
Kỳ vọng của bọn họ giống như dòng suối nước nóng, vừa ôn hòa vừa nhiệt liệt, ánh sáng thuần túy trong mắt rất thu hút. Họ làm rất nhiều cho Bạch Nhất Nặc nhưng chưa từng yêu cầu được tặng lại, dường như đã quen với việc đơn hướng bỏ ra.
Mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người, Bạch Nhất Nặc cũng không ghét bọn họ.
“Đây là bánh hoa đào tôi làm, tôi cho rằng không nhiều người cho nên mang ít, mỗi người chỉ được chia một hai miếng, mong mọi người thông cảm.”
Đại fan được yêu quý mà lo sợ, nhận lấy bánh hoa đào, bánh hoa đào được bọc bằng túi giấy dầu, nhìn từ xa giống như một đóa hoa đào thật, nhìn gần cũng không khác là mấy, trông rất sinh động.
“Xinh quá!”
Đây là bánh hoa đào mà Bạch Nhất Nặc tốn một ngày làm thủ công, bánh hoa đào màu hồng nhạt, tổng cộng có sáu cánh hoa, trên mỗi cánh hoa đều có hoa văn được cắt tỉa, ở giữa điểm xuyết vừng trắng làm nhụy hoa. Nếu như không nhìn kỹ thì thực sự sẽ coi nó thành hoa đào cỡ lớn.
Đại fan nhìn màu hồng nhạt của bánh hoa đào, ôm trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch của mình, không nhịn được cắn một miếng.
Bánh hoa đào vỏ ngoài xốp giòn, nhân đậu bên trong mềm mại ngọt thanh, trong nhân có ít hoa quả khô vụn tăng thêm chút vị chua, làm cho tầng lớp mùi vị của cả cái bánh hoa đào trở nên phong phú hơn.
Ăn một miếng, vừa xốp vừa mềm, vừa ngon vừa ngọt, cực kì mềm mịn, trong miệng thơm ngát.
Những người ủng hộ này chỉ có số ít là người bản xứ, đại bộ phận là từ tỉnh ngoài đặc biệt đến để xem Bạch Nhất Nặc thi đấu, tàu xe mệt nhọc, khó tránh khỏi tinh thần có phần uể oải.
Thế nhưng sau khi ăn bánh hoa đào Bạch Nhất Nặc làm xong, bất kể là từ thân thể hay là tâm hồn của họ đều cảm thấy thỏa mãn gấp bội.
Sau khi Bạch Nhất Nặc bị nhân viên công tác gọi đi, những người hâm mộ vẫn đắm chìm trong kinh ngạc, kích động không thôi.
“Tôi chưa từng ăn bánh ngọt nào ngon như bánh này, thế nhưng tôi không có văn hóa, dùng một câu ngon đi khắp thiên hạ.”
“Lớp bánh bên ngoài giò, nhân bên trong thơm ngọt nhẵn mịn, tôi mới vừa nếm được một chút vị đã hết rồi hu hu hu.”
“Tôi là người một miếng bánh ngọt đã có thể thu mua rồi sao? Hừ, đúng vậy.”
“Trước kia tôi đến hiện trường cũng lắm cũng chỉ có thể lấy được ảnh có chữ kí nhưng hâm mộ bà chủ Bạch lại có thể được bánh ngọt mà bà chủ Bạch tự làm, bà chủ Bạch người đẹp thiện lương, yêu rồi yêu rồi.”
Tuy là những người hâm mộ của bà chủ Bạch không cầu báo đáp, cam tâm tình nguyện tăng bầu không khí miễn phí, nhưng có ai lại không thích được người khác cảm ơn chứ? Trong lòng những người ủng hộ, hình tượng của bà chủ Bạch càng trở nên thân thiết.
Đại fan ăn quá mau, không chụp ảnh, chỉ có thể tìm những người khác xin một tấm ảnh chụp bánh hoa đào để gửi vào trong nhóm: [Sự vui vẻ hôm nay là bánh hoa đào mà bà chủ Bạch làm cho. Hình ảnh hình ảnh hình ảnh.]
Lợn Đang Bay: [Cái bánh hoa đào này đẹp quá đi, thoạt nhìn giống như trò chơi CG vậy. Tôi thật hối hận vì đã không đi.]
Không Thi Đậu Nghiên Cứu Sinh Không Đổi Tên: [A a a tôi cũng muốn ăn, nhưng mà gần đây luận văn của tôi quá bận rộn, không có thời gian đi, đáng ghét.]
Những người ủng hộ của bà chủ Bạch đều ngồi chung một chỗ, các khán giả khác thì ngồi rải rác, không có biểu ngữ cũng không có bảng đèn led.
Thanh thế lớn như vậy đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Không chỉ có khán giả ngạc nhiên mà những người khác cũng thấy ngạc nhiên.
Một nhân viên công tác không nhịn được mà nói: “Có phải họ đi nhầm chỗ không? Đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, sau khi thi đấu thì trung tâm hội nghị triển lãm này còn phải tổ chức hội chợ anime, có phải họ nhớ nhầm thời gian không?”
Một nhân viên công tác nói: “Mọi người xem bảng đèn led trên tay bọn họ, viết là bà chủ Bạch, là một tuyển thủ trong cuộc thi của chúng ta.”
Những người khác nhao nhao nhìn về hướng đó với ánh mắt nghi hoặc, thế nhưng những người ủng hộ của bà chủ Bạch có tố chất tâm lý mạnh, tuyệt không cảm thấy xấu hổ.