Đại fan lặng lẽ nói: “Chỉ cần chúng ta không ngại thì ngại sẽ là người khác. Ăn đồ của bà chủ Bạch rồi, chúng ta phải cầm chắc bảng đèn led trên tay, cổ vũ cho bà chủ Bạch. Ngoại trừ bà chủ Bạch, còn có tuyển thủ nào có người hâm mộ đâu? Bà chủ Bạch chính là người đẹp nhất cuộc tranh tài này! Phải cho bà chủ Bạch thanh thế thật lớn.”
Đúng lúc này, người cạnh tranh đã tới.
Đột nhiên hơn mười người tới khán đài bên cạnh, những người này cũng đều là thanh niên, trên tay không giơ bảng đèn led, điều kiện tương đối đơn sơ, chỉ có chữ chạy trên màn hình của điện thoại di động.
Đại fan nhìn chằm chằm chữ viết phía trên, lặng lẽ đọc nội dung: “Khương Tân Di cố lên.”
Chưa đầy một hồi, lại có một nhóm người tới khán đài bên cạnh. Họ cũng không có bảng đèn led, trên viết: “Đầu bếp Tiểu Kỷ cố lên.”
Tiếp đó lại có rất nhiều người tới, lúc thì là người ủng hộ của Trần Minh Nguyệt, lúc thì là người ủng hộ của đầu bếp ở Đỉnh Lâu, lúc thì là người ủng hộ của Tín Phương Trai.
Những người ủng hộ của bà chủ Bạch: “... Họ cũng có người hâm mộ.”
Đêm tìm vị là chương trình của CCTV, tỉ lệ người xem rất cao, tuyển thủ thu hút trong chương trình cũng có độ hot ở trên mạng. Những người này không phải thân thích bạn bè của các tuyển thủ mà là người hâm mộ thực sự.
Những người hâm mộ bình thường kinh hãi: “Nguy rồi, không ngờ lại có nhiều người tới tranh như thế, bà chủ Bạch không còn là người đẹp nhất trên trường đấu rồi.”
Đại fan duy trì trấn định, trấn an mọi người: “Không sao, số người của bọn họ không bằng một nửa của chúng ta phân nửa, không cần để ở trong lòng. Chúng ta có biểu ngữ, có bảng đèn led, còn họ chỉ có điện thoại. Yên tâm, thanh thế của bà chủ Bạch là lớn nhất.”
Bởi vì Tô Mạt Mạt cũng gia nhập fan club của bà chủ Bạch cho nên an vị ở bên cạnh đại fan, liền dẫn cả Quý Dư Trì cũng ngồi ở trong đó.
Quý Dư Trì nghe từ đầu tới đuôi, không nhịn được lau mặt một cái. Fan theo thần tượng, từ trước tới nay Bạch Nhất Nặc dịu dàng thông tuệ, nhóm fan hâm mộ nên giống cô mới đúng.
Sao họ lại ấu trĩ như thế?
----------
Sau khi Đêm tìm vị nổi lên, trên khán đài xuất hiện bóng dáng của những người hâm mộ, cảnh tượng này khiến các tuyển thủ rất kích động, nhao nhao tìm tên của mình.
Nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không có tên của họ, Ngụy Khải chính là một trong số đó.
Ở ngành nghề đầu bếp, anh ta cực kỳ thành công, sau khi đạt đến đỉnh cao, anh ta càng coi trọng danh tiếng. Ngụy Khải tới tham gia chương trình với mong muốn nổi tiếng.
Cho nên sau khi anh ta phát hiện mình không được chú ý mới tức giận, giận lây sang Bạch Nhất Nặc, thấy bản lĩnh của đối phương không lớn, dựa vào khuôn mặt mà được nổi tiếng.
Thế nhưng sau cuộc tranh tài thứ hai, anh ta đã nhận ra dưới về ngoài hoàn mỹ của đối phương có tài nấu nướng tinh xảo. Trong mắt anh ta, Bạch Nhất Nặc biến thành một đối thủ không thể khinh thường.
Lần này Ngụy Khải không tính khinh địch, chuẩn bị lấy ra món ngon sở trường của bản thân.
Sau khi đi vào sân so tài, anh ta nhìn thấy ánh đèn lấp lánh trên khán đài.
Anh ta nhìn về chỗ đó, phát hiện nơi đó có một cái bảng đèn led, trên đó viết bà chủ Bạch cố lên, theo anh ta thấy, số lượng đoàn người này không hề ít.
Người theo anh ta tới là các đầu bếp nhỏ của Hải Tiên Thịnh Yến.
Đầu bếp nhỏ hưng phấn không thôi với tình huống này: “Đầu bếp Ngụy, người hâm mộ của anh ngồi ở nơi nào?”
Đầu bếp nhỏ nhiều lần tìm kiếm, tìm được tên của các tuyển thủ nhưng không sao tìm được tên của Ngụy Khải.
Đầu bếp nhỏ hậu tri hậu giác nhận ra mình đang nói bậy, nhỏ giọng nói: “Đầu bếp Ngụy, tôi không biết anh không có người hâm mộ, là tôi không đúng.”
Ngụy Khải: “...”
Các đầu bếp khác lòng đầy căm phẫn với tình huống này, có chút bất mãn: “Quá đáng thật. Đầu bếp Ngụy là một trong những bếp chính của Hải Tiên Thịnh Yến chúng ta, đã từng nhận được giải thưởng ẩm thực của Hải Thị, sao bọn họ lại không biết hàng thế?”
Đầu bếp nhỏ nói lúc đầu lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt Ngụy Khải, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là do giá trị nhan sắc, thời đại hiện tại không phải chính là một thời đại xem mặt ư?”
Ngụy Khải: “...”
Các đầu bếp khác nghe thấy đầu bếp nhỏ nói liền nhìn ngoại hình của Ngụy Khải, nội tâm cảm thấy có lý, nhưng không dám nói ra trước mặt Ngụy Khải.
Lúc này, một đầu bếp kích động nói: “Đầu bếp Ngụy, chúng ta không mặc trang phục đầu bếp, người khác không nhận ra chúng ta, chúng ta sẽ làm đội cổ vũ cho anh.”
Ai cần sự hư vinh giả tạo này chứ?
Sắc mặt Ngụy Khải cứng ngắc, không nhịn được mà quát lớn: “Đừng làm loạn nữa, mọi người xem thi đấu là được, chúng ta không cần sự màu mè này. Tài nấu nướng mới là cái gốc để lập nghiệp của một người đầu bếp, làm mấy trò hư vinh giả tạo thì không đi được lâu dài.”
Sau khi các đầu bếp khác bị Ngụy Khải răn dạy thì đều im lặng.