Đến lúc này khối băng trên món trong dê giấu cá đã hoàn toàn tan hết, hòa vào trong thịt dê bên dưới.
Tư Tuyết thong thả ung dung ăn thịt dê, ăn được một lúc đột nhiên phát hiện có chút kỳ lạ, nhìn miếng cá màu trắng trong đó, mừng rỡ như đào được kho báu, không nhịn được mà nói: “Bên trong thịt dê này còn có cá nữa.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu nói: “Thịt cá trong này là bộ phận tinh hoa nhất của cá, hy vọng bác từ từ thưởng thức.”
Bạch Nhất Nặc nhồi cá vào trong thịt dê, bỏ vào trong canh cá mà nấu, hai thứ hòa lẫn vào nhau chẳng phân biệt được anh tôi, nhiễm mùi vị của nhau.
Tư Tuyết bỏ miếng cá vào trong miệng, có phần sững sờ.
Thịt cá hấp thu đầy tinh túy của canh cá và canh dê, biến hóa thứ bên trong thành mụi vị tươi ngon của mình, vừa ăn một miếng đã trào ra nước nồng nàn.
Tư Tuyết siết đôi đũa của mình, khen ngợi: “Nếu như thịt dê lành lành vừa rồi là tuyết trong núi thì thịt cá chính là gió trong rừng. Cái tươi ngon của cá giống như gió lướt qua gò má, khiến người ta không nắm bắt được, lưu lại dư vị bình đạm.”
Bạch Nhất Nặc cười.
Động tác của Tư Tuyết rất nhanh, nhanh chóng ăn hết cá.
Bà ấy nhìn về phía người chồng bên cạnh, không nhịn được mà nhướng mày.
Chồng ngồi nghiêm chỉnh, động tác ăn cơm chậm rãi nhưng không hề chậm.
Thậm chí sau khi ăn xong thịt cá và thịt dê ở giữa, đũa của Thịnh Tu Viễn còn hướng về phía đầu cá.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy động tác của Thịnh Tu Viễn, ngăn cản: “Đầu cá và đuôi cá là vật trang trí, tốt nhất không nên ăn.”
Tuy đầu cá và đuôi cá có thể ăn nhưng mùi vị không bằng ở giữa.
Bạch Nhất Nặc không muốn làm chuyện thiếu gấm chắp vải thô, vẽ rắn thêm chân, thế là lập tức ngăn cản.
Sau khi Thịnh Tu Viễn nghe thấy lời của cô, trên mặt vẫn không chút thay đổi, đành phải thu đũa lại. Nhưng động tác chậm rãi đã thể hiện trong lòng ông ấy không nỡ.
Ban đầu Ngụy Khải đã chắc chắn trong lòng nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của giám khảo trên sân, trong lòng có chút do dự.
Lúc nam giám khảo khí chất xuất chúng này ăn đồ ăn của anh ta vừa rồi chỉ ăn hai ba miếng. Nữ giám khảo này cũng không khen nhiều như vậy. Lần đầu tiên ông Trịnh Vân Phi giải thích cho trong dê giấu cá, hai vị giám khảo xa lạ khác thì khen trong dê giấu cá đến tận trời.
Lẽ nào món trong dê giấu cá này thực sự ngon hơn đồ ăn anh ta làm?
Ngụy Khải lo sợ bất an chờ đợi, một lát sau, nhân viên công tác qua đây, tuyên bố kết quả.
Anh ta nhìn về phía Bạch Nhất Nặc trước tiên, giọng điệu trịnh trọng nói: “Chúc mừng cô, cô Bạch, trong dê giấu cá của cô nhận được năm phiếu. Chúc mừng cô giành được thắng lợi trong cuộc tranh tài lần này, cô đã lên cấp top một trăm toàn quốc. Vòng thi đấu tiếp theo được tiến hành ở thủ đô, hy vọng cô tham gia đúng giờ. Nếu như cô không đến nơi đúng hạn thì cơ hội thi đấu của cô sẽ bị hủy.”
Số người thăng cấp của cuộc thi Đêm tìm vị là dựa theo quy mô thi đấu để tính, khu thi Hải Thị quy mô lớn cho nên số người lên cấp khá nhiều. Cuộc tranh tài này qua đi sẽ chọn ra hai mươi lăm người thăng cấp, hai mươi lăm người này chính là tuyển thủ bên trong top một trăm toàn quốc.
Nhân viên công tác nói ra những lời này trong loa phát thanh, toàn bộ sân thi đột nhiên sôi trào.
Trên khán đài lập tức trở nên náo nhiệt.
Đại fan của bà chủ Bạch kéo người bên cạnh, kích động nói “Các chị em, bà chủ Bạch có trâu bò không?”
Những người hâm mộ khác nhao nhao gật đầu, phấn khởi như thể người chiến thắng người là mình.
“Bà chủ Bạch, một người phụ nữ vĩnh viễn sẽ không khiến bạn thất vọng.”
Một người hâm mộ thậm chí còn kích động vỗ tay: “5 - 0 Bà chủ Bạch, siêu nhân của tôi!”
Samoyed vùi ở trong lòng Quý Dư Trì, dùng đôi mắt vừa tròn vừa lớn, mong mỏi nhìn chằm chằm Bạch Nhất Nặc.
Nó không hiểu những lời nói của đám người hâm mộ này nhưng có thể nghe hiểu ba chữ bà chủ Bạch. Nó nhìn thấy người hâm mộ bên cạnh đang vỗ tay, lập tức trở nên kích động. Nó dùng hai cái chân trước vỗ cánh tay Quý Dư Trì, phát ra tiếng bộp bộp nhỏ nhẹ, dường như đang vỗ tay cho Bạch Nhất Nặc vậy.
Quý Dư Trì: “...”
Sức của Samoyed rất nhỏ, động tác rất nhẹ, không hề đau mà như đang xoa bóp cho anh ta.
Thế nhưng trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Ngụy Khải kinh hãi đến tái mặt, khó mà tin được sự thực, anh ta thực sự thua rồi?
“Không thể nào!” Anh ta nói lớn tiếng.
“Đầu cá kho bằng nồi đất tôi làm chắc chắn không thua bất cứ món ăn nào, người thua tuyệt đối không phải tôi, có phải các người tính sai kết quả không?”
Nhân viên công tác nhìn kết quả, thong thả lắc đầu, giọng điệu chính trực: “Anh Ngụy, kết quả đúng là như thế.”