Nếu như ai bị loại bỏ trước trong cuộc tranh tài Đêm tìm vị này thì không còn cách nào tiến hành cá cược, dĩ nhiên sẽ là phe thua trong vụ cá cược này.
Nếu như Bạch Nhất Nặc bị người khác đào thải thì Tiêu Vũ không chỉ giữ được Khương Tân Di mà còn có thể thu được một đầu bếp mới.
Sau khi loa phát thanh công bố kết quả cuộc so tài của Bạch Nhất Nặc, Tiêu Vũ trầm mặc không nói, thở dài một hơi.
“Ôi, tôi khổ quá mà.”
Ngay cả đầu bếp chuyên nghiệp này cũng không ngăn cản được bước chân của Bạch Nhất Nặc, Khương Tân Di càng ngày càng nguy hiểm.
Tiêu Vũ nhìn về phía Khương Tân Di trong sân, ánh mắt có phần phức tạp, nghe nói Khương Tân Di cũng đối chiến một đầu bếp thâm niên, sẽ không thua chứ?
May mà một lát sau, tổ Khương Tân Di cũng so tài xong rồi, Khương Tân Di cũng thắng lợi với số phiếu 5 - 0.
Tiêu Vũ cảm giác tim mình tựa như xe cáp treo vậy, lúc vọt lên, lúc lại tụt xuống.
Tiêu Vũ cúi đầu, suy tư thật lâu, không nhịn được mà thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Hàn: “Không phải là cậu thích bà chủ Bạch ư? Cậu phải gắng lên chứ, không thể để cho cô ấy vung cuốc như thế. Bạn bè mới là tay chân.”
Tiêu Vũ yêu cầu thật lâu, nghĩ lại chuyện đối phương có thể sẽ làm, lại gục đầu xuống: “Thôi đi, kẻ thấy sắc quên nghĩa như cậu, không dựa vào được.”
Thịnh Hàn “...”
Thịnh Tinh vốn đang chuyên chú chơi điện thoại, nghe thấy lời Tiêu Vũ nói không phản ứng kịp, qua rất lâu bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Anh nói anh trai em thích ai cơ?”
Tuy là xảy ra chuyện Ngụy Khải yêu cầu đổi giám khảo nhưng giám khảo ban đầu đều rất rộng lượng, không hề tức giận.
Tư Tuyết căn bản không để sự việc xen giữa xảy lúc trước ở trong lòng, đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc, cười nói: “Hôm nay cô phát huy rất tốt, làm đồ ăn ngon lắm, càng bỏ nhiều công sức hơn đồ ăn bán trong tiệm.”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Vì thi đấu, tất nhiên phải nghiêm túc hơn một ít rồi ạ.”
Bạch Nhất Nặc tới tham gia cuộc tranh tài này là để lấy được tiền thưởng.
Các khách hàng luôn nói cô làm gì cũng ngon, tùy tiện nấu món ăn gì cũng thắng, thế nhưng Bạch Nhất Nặc không làm như vậy, thái độ tùy ý như vậy là không tôn trọng đối thủ.
Bạch Nhất Nặc và vợ chồng nhà họ Thịnh kết bạn xuống đài, đi tới khán đài.
Lúc ba người bọn họ xuống đài, Tư Tuyết đột nhiên nhìn thấy nhìn thấy bóng dáng quen mắt, thế là vẫy tay với đối phương: “Cuộc thi kết thúc rồi.”
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía ba người này, hai người trong đó là người quen, mới gặp tuần lễ trước. Một người lập dị đeo khẩu trang thì không biết, nhưng đôi mắt cụp xuống nổi bật kia khá quen.
Ánh mắt người lập dị đeo khẩu trang rơi trên người cô, dường như bị phỏng, không chỉ thu hồi ánh mắt còn lui về phía sau hai bước.
Bạch Nhất Nặc lấy làm lạ, cô chọc tới người này à, làm như cô là hồng thủy mãnh thú không bằng.
Tư Tuyết không biết Bạch Nhất Nặc quen bọn họ, thế là cười giới thiệu cho Bạch Nhất Nặc: “Đây là hai đứa con trai của tôi, đây là bạn của con tôi.”
Tiêu Vũ chủ động nói: “Dì à, bọn cháu biết nhau.”
“À, cũng đúng.” Mắt Tư Tuyết cong cong.
Hai đứa con trai của bà ấy thường ăn ở Bạch Ký, quen biết Bạch Nhất Nặc cũng không lạ.
Bạch Nhất Nặc nhìn Thịnh Tinh bọc hết lớp này đến lớp khác, nghĩ một hồi đã hiểu thân phận của đối phương. Anh ta chắc là minh tinh đỉnh lưu đã từng tới tiệm, cô từng lướt thấy video của đối phương với Tô Mạt Mạt, cô từng muốn ảnh có chữ kí nhưng lại hỏi sai người.
Bạch Nhất Nặc nghĩ đến chuyện trước kia, ánh mắt nhìn Thịnh Hàn không khỏi trở nên kì lạ.
Trong khoảng thời gian này đối phương giúp đỡ cô rất nhiều, khiến cô suýt chút nữa quên mất sự khó chịu lúc mới gặp gỡ.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lát, chủ động nói với Thịnh Tinh: “Đúng rồi, anh và Quý Dư Trì từng cùng lên hotsearch, mọi người là bạn bè ư? Anh ta cũng ở đây đấy.”
Thịnh Tinh đã từng ăn chung heo sữa quay với Quý Dư Trì, sau đó bị ký giả chụp được rồi lên hotsearch. Bởi vì cái hotsearch này mà giá heo sữa quay cao ngất ngưởng được đặt trước rất nhiều phần, cho tới bây giờ vẫn chưa làm xong.
Bạch Nhất Nặc nói chưa dứt lời, vừa nói chuyện này, trong lòng Thịnh Tinh đã cảm thấy là lạ.
Anh ta và Quý Dư Trì không tính là bạn bè, cũng không hiểu rõ Quý Dư Trì.
Lúc chuyện đối phương rút khỏi giới sôi sục, anh ta có phần hổ thẹn đóng hotsearch lại, không dám đối mặt với fan hâm mộ của Quý Dư Trì.
Tuy là sau đó Quý Dư Trì đã giải thích là bởi vì nguyên nhân tâm lý cần phải nghỉ dưỡng sức nhưng nỗi hổ thẹn trong lòng Thịnh Tinh vẫn không biến mất.
Nếu như không có anh ta thì Quý Dư Trì sẽ không biết tiệm cơm Bạch Ký, cũng sẽ không đến tiệm cơm Bạch Ký làm nhân viên phục vụ.
Tóm lại, anh ta là một trong những kẻ giật dây phía sau. Nếu như fan hâm mộ của Quý Dư Trì biết chân tướng thì nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Thịnh Tinh trầm mặc một hồi, nói: “Quan hệ giữa tôi và anh ta cũng tạm, anh ta ở đâu thế?”
Tuy không quá quen thân Quý Dư Trì nhưng bởi vì lòng áy náy ấy, anh ta rất muốn xem bây giờ Quý Dư Trì sống thế nào. Nếu như sống tốt thì lúc anh ta nhìn thấy fan hâm mộ của Quý Dư Trì nói “nhớ anh ấy” cũng không cần áy náy nữa.
Thế là Bạch Nhất Nặc dẫn đám người đó đi tới chỗ nhân viên phục vụ tiệm mình.
Bạch Nhất Nặc vừa mới đến gần, một người hâm mộ cầm bảng đèn led đã phấn khỏi vẫy tay với cô: “Bà chủ Bạch, lợi hại quá!”
Người hâm mộ quơ quơ bảng đèn led trong tay mình, kích động nói: “Nhà ta còn có rất nhiều nguyên liệu như vậy, là chuẩn bị vì Thịnh Tinh, nhưng gần đây anh ấy không tổ chức concert, hoàn toàn không có chỗ dùng, lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn cho cô.”
Thịnh Tinh nghe thấy tên của mình, vẻ mặt mờ mịt: “…”