Bạch Nhất Nặc cảm thấy rất đáng tiếc: “Thế thì đành thôi vậy.”
Cô muốn Kỷ Tử Hoài làm đồ ăn của mình còn vì một suy nghĩ khác. Kỷ Tử Hoài là một đầu bếp chuyên nghiệp ưu tú, mà ở tiệm cơm Bạch Ký, anh ấy không phát huy được năng lực của mình, chỉ có thể coi là một đầu bếp dao thớt giúp việc mà thôi.
Không khỏi quá phí của trời.
Kỷ Tử Hoài cẩn thận suy nghĩ một lần: “Thật ra có món ăn chưa từng ký hiệp ước bảo mật, họ cảm thấy không sao cả.”
Bởi vì Kỷ Tử Hoài quá ưu tú, vừa dạy là hiểu, hơn nữa rất nhiều đầu bếp không để bụng tay nghề bị truyền ra ngoài. Họ sinh lòng yêu tài đối với Kỷ Tử Hoài, thực sự coi anh ấy thành học trò cho nên căn bản không bảo anh ấy ký hiệp ước.
Kỷ Tử Hoài nói: “Đồ ăn của nhà họ Viên từng có tiếng tăm lừng lẫy ở thù đô. Đồ ăn nhà họ Viên không người nối nghiệp, đầu bếp nhận tôi làm người kế thừa. Tôi học một năm thì cháu trai bà con xa của đầu bếp muốn thừa kế đồ ăn nhà họ Viên cho nên tôi đã rời đi. Nhưng đầu bếp nói với tôi, ông ấy coi tôi là con của mình, có thể tùy ý làm đồ ăn nhà họ Viên.”
“Đồ ăn nhà họ Viên là gì?”
Kỷ Tử Hoài nói: “Trong thủ đô có rất nhiều nhà chuyên làm nghề bếp, nguồn gốc sâu xa, nhà họ Viên xem như là một nhà tương đối nổi tiếng. Tổ tiên nhà họ Viên là ngự trù tiền triều, lưu truyền rất nhiều món ăn cung đình. Nhưng đàn ông nhà họ Viên ít ỏi, thế hệ này chỉ còn một mình đầu bếp Viên.”
“Thế thì tôi thật sự muốn nếm thử mùi vị của đồ ăn nhà họ Viên như thế nào.”
“Ngày hôm nay hơi trễ, ngày mai làm cho cô ăn.” Kỷ Tử Hoài nói: “Có điều chỉ học được một năm, mới học được chút da lông, không biết làm nhiều món, chắc chắn mùi vị không bằng món đầu bếp Viên làm.”
Bạch Nhất Nặc: “Đầu bếp Viên đối đãi với anh không tệ, sẵn lòng dạy cho anh.”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói thì gật đầu: “Ông ấy là sư huynh của mẹ.”
“Còn có quan hệ này nữa ư?”
Kỷ Tử Hoài suy nghĩ một lát rồi nói: “Giới đầu bếp thủ đô nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Ông ngoại tôi và cha của đầu bếp Viên là bạn thân, quan hệ thân thiết, lúc con trẻ đầu bếp Viên từng học ông nội tôi một khoảng thời gian, khi đó, ông ấy và mẹ tôi gọi nhau là sư huynh muội. Nghe nói thiếu chút nữa, hai nhà đã thành thông gia rồi.”
“Ông ngoại từng nói với tôi, đầu bếp Viên gần năm mươi nhưng còn chưa lập gia đình, có lẽ là vẫn nhớ mẹ tôi.” Kỷ Tử Hoài nói ngập ngừng: “Nhưng ông ngoại và mẹ đều đã mất, việc này có phải thật hay không thì tôi cũng không biết.”
Ý nghĩ tìm đầu bếp ban đầu của Bạch Nhất Nặc là tài nấu nướng của đầu bếp không cần quá tốt, biết giúp một tay là được. Nhưng sau khi cô thay đổi con đường kinh doanh, con đường tuyển dụng này không thể thực hiện được, con đường tuyển dụng chính xác nên biến thành tài nấu nướng càng cao càng tốt.
Bạch Nhất Nặc sản sinh hứng thú đối với câu chuyện Kỷ Tử Hoài nói, mất chút thời gian nghe Kỷ Tử Hoài nói chuyện về giới đầu bếp của thủ đô.
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe xong, trong lòng không nhịn được nảy ra một ý nghĩ, đầu bếp ở thủ đô nhiều như vậy, chia một chút cho Bạch Ký thì tốt biết bao nhiêu.
Nếu như lại có hai con thỏ ngốc giống như Khương Tân Di tới thì đúng là một chuyện tốt rồi.
Sau khi tập thứ ba của Đêm tìm vị phát sóng, rất nhiều người từng xem video tập này. Tin tức tập thứ ba phát sóng cũng đồng thời leo lên hotsearch.
Tập thứ ba của Đêm tìm vị duy trì chế tác hoàn mỹ ban đầu, bởi vì quy chế thi đấu thay đổi, nhịp điệu còn dễ hiểu lưu loát hơn trước kia, càng nhiều điểm đáng xem hơn.
Có người đang thảo luận đồ ăn các đầu bếp làm, có người đang thảo luận giá trị nhan sắc của các đầu bếp, còn có người đang thảo luận thắng thua của cuộc thi.
[Tuần lễ này tôi đã xem đi xem lại ba lần rồi, đã hiểu rất rõ đồ ăn mà mỗi tuyển thủ làm, ăn vô số bữa cơm nhờ vào video.]
[Xem cuộc thi đấu này, tôi đói bụng đến mức phải gào khóc. Mẹ không cần lo lắng tôi không ăn cơm nữa.]
Khi mọi người đang thảo luận sục sôi ngất trời, đột nhiên một giọng điệu quái dị xuất hiện.
[Mọi người có phát hiện một chỗ kỳ quái không? Khi tôi xem rõ chi tiết kia, cả người tôi đều ngớ ra.]
[Nghe anh nói một buổi hơn đọc sách mười năm. Bạn nói cái gì vậy?]
[Người nói mập mờ cút khỏi chỗ bàn luận.]
[30:28, lúc bà chủ Bạch tranh tài, ống kính đảo qua khán đài, người ngồi bên trái hàng đầu tiên, mọi người có chú ý không?]
Sau khi nhìn thấy người xem này nói, rất nhiều người lại mở chương trình ra, tua thời gian đến chỗ anh ta nói, nhìn chằm chằm màn hình.
[Ông tinh thật đấy, có ba người đàn ông ngồi ở đó, ba người này đều đẹp trai thật sự luôn. Tuy người ở giữa khom lưng nhặt gì đó, không nhìn rõ khuôn mặt nhưng chỉ nhìn tóc tai vóc người khí chất thì bầu không khí giai đẹp này đã phá vỡ màn hình rồi.]
[Tuy anh đẹp giai không thấy mặt ở giữa quả thực xuất chúng nhưng tôi nghĩ người khiến mọi người chú ý không phải là anh ấy, mọi người xem người đeo khẩu trang bên trái kìa, mọi người không cảm thấy ngoại hình của anh ấy rất quen mắt ư?]