Bởi vì quan hệ rất tốt cho nên những người khác không hề kiêng dè, lời nói không kiêng kỵ gì.
“Món ăn này không ngon như tớ tưởng tượng. Lạ thật, nhóm giám khảo chưa từng ăn món ngon ư?”
Bọn họ đều là người có gia cảnh giàu có, quen ăn sơn hào hải vị nên vô cùng sành sỏi.
Không phải là món trong dê giấu cá này không ngon, so với người thường làm thì còn rất có trình độ, mùi vị cũng rất tốt. Nhưng ở trong mắt bọn họ, món ăn này chỉ có thể coi là bình thường.
Tiêu Linh lập tức phản bác: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Mọi người xem hai tập này thì chắc cũng biết những giám khảo ấy. Giám khảo chính là nhà ẩm thực trứ danh, hai giám khảo khác cũng có lai lịch, một đôi vợ chồng còn lại còn là người giàu nhất Hải Thị. Cậu thấy bọn họ không sành ăn?”
Kết quả đã quá rõ ràng rồi.
Tiêu Linh thở dài một hơi: “Đây là chênh lệch của đầu bếp.”
Sau khi tập thứ ba của Đêm tìm vị được phát sóng, khu thảo luận có thêm rất nhiều bài biết.
Trong đó có một bài viết rất hot, tên là – rốt cuộc món ăn trong dê giấu cá này có ngon hay không?
[Sau khi chủ lầu tôi xem tập thứ ba, buổi tối nằm mơ cũng thấy nó, cá trong nhà đã không còn hấp dẫn được tôi nữa, mở cửa hàng online ra thì căn bản không tìm thấy, cũng không tìm được nó trên taobao vạn năng, thần bí đến đáng chết. Tôi muốn hỏi hỏi những người từng ăn, món trong dê giấu cá này thật sự ngon như vậy ư?]
[Đợi một đại thần đã ăn rồi trả lời.]
[+ số căn cước.]
Sau khi Tiêu Linh về nhà liền mở khu bình luận ra, liếc thấy bài viết này, suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Nguồn gốc của món ăn này rất sâu xa, rất thú vị. Tôi từng ăn, mùi vị tạm được. Nếu như bạn chưa ăn thì vẫn rất đáng ăn một lần.]
Lúc này, nhiều người xuất hiện nói chuyện hơn.
[Sau khi bà chủ Bạch làm món ăn này, nó lập tức hot lên. Tất cả mọi người đều muốn ăn loại trong dê giấu cá trong ti vi kia, nhưng cách làm của bà chủ Bạch rất đặc biệt cho nên đừng ôm hi vọng quá cao. Lùi lại mà nói, đầu bếp đẳng cấp như bà chủ Bạch thì dù có làm thịt kho tàu cũng không giống với thịt kho tàu thông thường đâu!]
------
Bạch Nhất Nặc làm trong dê giấu cá trong trận đấu khiến món ăn này trở nên nổi tiếng, rất nhiều người đều biết tên của món ăn cổ không quá tiếng tăm này.
Ở đất Giang Nam, rất nhiều cửa hàng biết làm món ăn này lập tức trở nên chật ních.
Rất nhiều tiệm cơm đã kiếm được rất nhiều tiền bởi vì làm tốt món ăn này, chủ tiệm mừng rỡ cười toe tóe, thậm chí còn gọi điện thoại cho Bạch Nhất Nặc cảm ơn đối phương.
Bạch Nhất Nặc thấy vậy thì rất vui mừng, bây giờ cô cũng không quá túng bấn nên muốn làm vài chuyện khác có ý nghĩa, tuyên truyền ẩm thực truyền thống là một lựa chọn tốt.
Kết quả, việc làm của Bạch Nhất Nặc đã khiến tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng lại khiến khách hàng của tiệm cơm Bạch Ký cực kì đau lòng.
Cư dân mạng hâm mộ ghen tỵ với khách hàng của Bạch Ký, nói họ sống hạnh phúc, có thể ăn được loại đồ ăn mà chỉ giám khảo mới có thể ăn được. Nhưng khách hàng của Bạch Ký muốn nói họ không hề được ăn.
Bạch Nhất Nặc không bày bán những món ăn này ở trong tiệm.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Gần đây quá bận rộn, những món này rất mất thì giờ, chờ sau này tuyển thêm mấy đầu bếp nữa rồi suy xét sau.”
Nột tâm khách hàng hu hu, đành phải bằng lòng.
Bạch Nhất Nặc dần dần có một quy hoạch mơ hồ trong lòng, đầu tiên là mở rộng tiệm cơm, thứ hai là tuyển nhiều đầu bếp hơn.
Có nhiều đầu bếp rồi, cô phải làm một cuộc cải cách, đó chính là khiến các đầu bếp làm đồ ăn của bản thân.
Cẩm Ngọc Trai mà Bạch Nhất Nặc từng kinh doanh ở triều Đại Ngụy cũng có hình thức này. Cô làm việc trong cung, không tiện ra ngoài, lúc nghỉ mới ra ngoài nấu ăn, những thời điểm khác đều là do đầu bếp khác làm.
Cẩm Ngọc Trai có một thực đơn, trên những thực đơn này có rất nhiều đồ ăn không cùng loại hình, phía sau đồ ăn tương ứng với tên của đầu bếp.
Sau khi khách hàng đi tới Cẩm Ngọc Trai không những được nhìn thấy tên món ăn mà còn có thể nhìn thấy tên của đầu bếp, như vậy là có thể chọn ra món ăn mình muốn.
Hai tay khó địch nổi bốn tay, một người đầu bếp không chống đỡ nổi một nhà hàng quy mô lớn. Nếu như Bạch Nhất Nặc muốn mở rộng tiệm cơm Bạch Ký thì nhất định phải suy nghĩ đến phương thức kinh doanh này.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài đã nói chuyện này, nhưng anh ấy không ổn lắm. Anh ấy đã từng bái rất nhiều đầu bếp của nhà hàng và khách sạn nổi tiếng để học nghề, trong lúc học nghề, anh ấy còn ký rất nhiều hiệp nghị bảo mật, bằng lòng sẽ không truyền công thức ra ngoài hoặc là lấy món ăn này để kiếm lợi.