Samoyed đã không còn ở trên tay Quý Dư Trì mà ở trong lòng Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt vừa vuốt lông Samoyed vừa cảm động nói: “Tiểu Tát ơi Tiểu Tát, tuy là lực chiến đấu của mày chỉ có năm, cũng không tạo thành sát thương cho kẻ địch, nhưng bọn tao đã nhìn thấy lòng dũng cảm của mày rồi.”
Samoyed vùi ở trong lòng Tô Mạt Mạt. Nội tâm của nó vẫn rất sợ con chó lớn bên ngoài sân, lỗ tai tiu nghỉu xuống, hơi co rúm lại.
Sau khi cảm nhận được sự an ủi của Tô Mạt Mạt, trong lòng nó có chút đắc ý, bỏ dáng vẻ có rúm lại lúc trước đi, trở nên cực kì ra vẻ, kêu ẳng ẳng hai tiếng, vẫy đuôi vui sướng.
Tô Mạt Mạt không nhịn được mà nói: “Bà chủ, bây giờ em cảm thấy Samoyed trưởng thành cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Bạch Nhất Nặc: “Vì sao, chẳng phải trước kia em sợ chó cỡ lớn ư?”
“Em sợ con chó cỡ lớn khác, tựa như con chó chăn cừu kia vậy. Tiểu Tát thân thiết với chúng ta như thế, biến thành chó cỡ lớn cũng sẽ không cắn chúng ta, ngược lại mới có thể bảo vệ chúng ta.” Tô Mạt Mạt nghĩ đến con chó chăn cừu kia liền tức giận: “Nếu như bây giờ mà Samoyed trưởng thành rồi thì nói không chừng nó có thể đánh bại con chó chăn cừu kia, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.”
Quý Dư Trì trầm mặc một hồi, sau đó nói ra sự thật: “Samoyed có trở nên lớn hơn nữa cũng không đánh lại con chó chăn cừu kia. Nó nổi danh nhờ đặc điểm hung ác, tố chất cơ thể rất cao.”
Tô Mạt Mạt dừng bàn tay đang xoa Samoyed lại, đặc điểm của Samoyed là gì?
Đẹp và ngốc?
Quý Dư Trì: “Rất nhiều cảnh khuyển đều là chó chăn cừu, mọi người từng thấy Samoyed làm cảnh khuyển chưa?”
Bạch Nhất Nặc cười, mở túi xách đã được rửa sạch ra, sau đó lấy thịt khô cho thú cưng ra từ bên trong.
Thịt khô cho thú cưng này là thịt gà sấy khô, thịt gà khô cực kì mỏng, lượng muối không nhiều lắm, ăn hơi dai, dinh dưỡng phong phú, đặc biệt thích hợp cho Samoyed hiện giờ ăn.
Samoyed nhìn thấy thịt khô cho thú cưng như mèo thấy mỡ. Trong đôi mắt lấp lánh của Samoyed chỉ có bóng dáng thịt khô, như thể bị hút hồn, nhảy khỏi vòng tay của Tô Mạt Mạt, tung tăng đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc cúi đầu, cầm thịt khô trong tay đút cho Samoyed, sau đó xoa đầu của nó: “Mày thật dũng cảm, cám ơn mày. Nhưng lần sau không được lỗ mãng như thế nữa, tao sẽ lo lắng cho mày đấy.”
Samoyed cảm nhận được sự an ủi của Bạch Nhất Nặc, nội tâm dần dần thả lỏng. Bởi vì tâm trạng trở nên bình tĩnh, chuyện mới vừa rồi trở nên rõ mồn một trước mắt.
Lúc con người chịu uất ức sẽ khóc ra như một hình thức chống áp lực. Còn khi được an ủi thì rất nhiều người sẽ không chịu được, Samoyed cũng như thế.
Samoyed xông lên phía trước không phải là không sợ, đối mặt với loại quái vật lớn này, nó cực kỳ sợ hãi, gen cầu sinh trong xương tủy bảo nó chỉ cần tránh ra thật xa. Nhưng nó nghĩ đến sau khi mình né tránh thì con cho to hung ác kia sẽ đi về hướng Bạch Nhất Nặc liền cố nén nỗi sợ hãi, xông lên phía trước.
Sau khi nhiệt huyết hoàn toàn nguôi đi, nó mới cảm thấy sợ, móng vuốt như bị đông cứng lại. Loại sợ hãi và e dè này xen lẫn vào nhau khiến nó trở nên nhụt chí, đôi mắt vừa to vừa tròn trở nên mê man.
“Ư ư.”
Nó bị dọa đến khóc rồi.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy dáng vẻ này của Samoyed thì dịu dàng bế Samoyed lên, lắc qua lắc lại: “Đừng khóc nữa.”
Samoyed đặt móng vuốt lên trên tay Bạch Nhất Nặc, lỗ tai cụp xuống, thân thể run rẩy, tâm trạng lúc trước toàn bộ bộc phát ra, ấm ức khóc thật lâu.
Trong lòng Bạch Nhất Nặc biết nó sợ thật, nếu không đã đến ăn thịt khô trong tay cô từ lâu rồi.
Bạch Nhất Nặc vuốt lông của nó, kiên trì dỗ nó một hồi, chờ nó ngừng khóc thì cầm thịt khô trong tay đưa cho nó: “Đây là thịt khô của mày, đều là của mày, không cho con chó kia ăn.”
Samoyed nức nở hai tiếng, rốt cục bình tĩnh lại. Nó từ từ ngậm thịt khô trước mặt mình lên miệng, tỉ mỉ nhai nuốt, thịt khô vừa dai, mùi vị vừa ngon, nó dần dần trở nên vui vẻ.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy Samoyed khôi phục dáng vẻ ngây thơ xán lạn bình thường, cuối cùng cũng yên lòng.
Tô Mạt Mạt ngó biệt thự khổng lồ, nội tâm cực kì kinh ngạc, một lát sau, cô ấy cúi đầu dùng điện thoại di động tìm kiếm sản nghiệp của cha Ký.