Đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với nhà giàu có đẳng cấp cỡ này. Ở trước mặt gia đình đẳng cấp cỡ này, nhà Tô Mạt Mạt chỉ không thể tính là có tiền.
Tô Mạt Mạt giống như nhà quê ra phố, nội tâm tràn ngập tò mò.
Nhưng Kỷ Tử Hoài không giỏi giao tiếp, rất ít nói, không giao lưu với bọn họ, Tô Mạt Mạt chỉ có thể dựa vào mình để tìm hiểu.
Là xí nghiệp nổi danh, mọi hành động của cha Kỷ đều bị chú ý rất ký, trên mạng có đủ loại tin tức.
Cô ấy tìm kiếm trên điện thoại di động một hồi, sau khi nhìn thấy một bản tin thì từ từ đọc ra: “Con đường thành công của chủ tịch của thiết bị điện tử Minh Hải... Thì ra ông ta dựa vào vợ lập nghiệp sao?”
Quý Dư Trì hơi nghi hoặc: “Sao lại nói như thế?”
“Phía trên này nói ông ta vốn là một chàng trai nghèo xuất thân từ nông thôn, tốt nghiệp đại học danh tiếng, quen biết vợ đầu ở trong trường học. Vợ đầu là con gái của người sở hữu quán rượu nhãn hiệu lâu đời ở thủ đô Hạnh Hoa Trai. Sau khi gai người quen biết, bà vợ liền trở thành bà chủ gia đình, ông ta cũng từ chức bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Vợ và cha vợ đầu tư cho ông ta mấy triệu quỹ gây dựng sự nghiệp, ông ta bèn tạo dựng thiết bị điện Minh Hải, cũng chính là xí nghiệp thiết bị điện dẫn đầu mà nhà nhà đều biết bây giờ. Trên mạng nói bởi vì tình cảm bất hòa cho nên hôn nhân đổ vỡ.”
“Người vợ thứ hai là thư kí của ông ta, là một thiên kim nhà giàu, oa, ảnh chụp cực kì đẹp.”
Tô Mạt Mạt đọc xong tin tức này thì từ từ để điện thoại di động xuống, biểu cảm trên mặt có phần vi diệu, có mấy lời cô ấy không nói ra.
Tuy thiết bị điện Minh Hải rất thành công, chứng tỏ bản lĩnh của chủ tịch rất lớn.
Nhưng không thể không nói, người này giống như một kẻ bám váy vợ?
Quý Dư Trì có phần hiểu ra: “Thảo nào Kỷ Tử Hoài và cha anh ta không thân thiết. Người nhà bọn họ đều ở thủ đô, một mình anh ta lại ở Hải Thị xa xôi.”
Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời bọn họ thì trầm mặc không nói, chỉ thở dài.
Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng.
--------
Trong party tại một quán bar nào đó của thủ đô, có rất nhiều trai gái. Sau khi chơi trò chơi xong, họ bắt đầu cụng ly.
Kỷ Sương Hành bưng một chén rượu lên, tốc độ rất nhanh, uống một hơi cạn sạch, lộ ra đường nét cổ rõ ràng. Cậu ta có ngoại hình với đường nét rõ ràng, mặt mày sắc sảo, hai lông mày có vẻ nham hiểm, khí chất ngỗ ngược.
Các cô gái đối diện thấy dáng vẻ này của cậu ta thì cười nói: “Không hổ là anh, tửu lượng này đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp.”
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Kỷ Sương Hành cực kỳ nóng bỏng.
Tuổi tác Kỷ Sương Hành không lớn, trong nhà cực kỳ giàu có, ngoại hình lại đẹp trai, ngoại trừ có phần ăn chơi ra thì gần như không có khuyết điểm.
Một người đàn ông nói: “Đương nhiên rồi, còn có người dám nghi ngờ tửu lượng của Sương Hành ư?”
Lúc này, trong quán rượu đột nhiên có một đám gái đẹp vừa trẻ vừa xinh, gây nên cảnh náo loạn.
Người đàn ông tới gần Kỷ Sương Hành, không nhịn được mà nói: “Sương Hành, em gái đi đầu ngon thật.”
Kỷ Sương Hành nhìn về phía người kia, khẽ gật đầu: “Quả thực tạm được.”
Người đàn ông không nhịn được mà ồn ào: “Mau tới đặt ược, cược khi nào thì Sương Hành có thể hạ được cô nàng.”
“Một tháng, tôi cá là một tháng.”
“Hoa hậu giảng đường học viện múa lần trước chưa tới một tuần đã bị Sương Hành hạ được. Tôi cảm thấy chẳng cần một tháng, một tuần là đủ rồi.”
Kỷ Sương Hành cười, có phần nóng lòng muốn thử, đang chuẩn bị đứng dậy đi đến gần, kết quả lúc này, điện thoại di động của cậu ta vang lên.
Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh của quản gia: “Cậu hai, cậu cả đã trở về rồi.”
“Ôi, người bận rộn ấy cũng nỡ về cơ à?”
Kỷ Sương Hành ngẩn người, sau đó cười lạnh một tiếng, cúp điện thoại.
Bạn bè bên cạnh nghe thấy lời Kỷ Sương Hành, ngửi thấy mùi dưa, thế là hỏi: “Sương Hành, ai thế?”
“Kỷ Tử Hoài.”
Những người này đều là đám bạn xấu xa của Kỷ Sương Hành, biết cậu ta có một ông anh trai.
Bạn bè gãi đầu, hơi nghi hoặc: “Rất nhiều năm rồi tôi chưa gặp anh ta, sao anh ta lại trở về?”
Người trong cái vòng này đều quen biết Kỷ Sương Hành, nhưng không rõ lắm về ông anh trai của cậu ta, bởi vì Kỷ Tử Hoài chưa bao giờ gia nhập với họ, khi còn bé đã ở nhà ông bà ngoại, sau khi trưởng thành thì chạy khắp trời nam biển bắc, họ muốn gặp cũng không gặp được.
Mặt Kỷ Sương Hành không chút thay đổi: “Ai biết được.”