Đám người Bạch Nhất Nặc nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo cách thức ở chung của hai cha con này rất kỳ quái.
Chỗ chú Viên nói cũng không xa, lái xe hơn hai mươi phút là đến.
Kỷ Tử Hoài chỉ vào kiến trúc cổ kính trước mặt nói: “Đây là quán rượu gia truyền của chú Viên.”
Trong lòng Tô Mạt Mạt cực kì kinh ngạc: “Văn Hội Lâu à? Tôi biết đấy, nổi tiếng ở thủ đô lắm, rất nhiều người bên ngoài đến thủ đô nhất định sẽ tới nơi này ăn, tôi cũng từng chụp ảnh ở nơi đây.”
Văn Hội Lâu cổ kính, xa hoa, tràn đầy phong cách cổ xưa. Văn Hội Lâu là quán rượu trứ danh của thủ đô, đã có mấy trăm năm lịch sử, trải qua bấp bênh mà không sập, là lịch sử sống.
Bên trong Văn Hội Lâu rất yên tĩnh, không có nhiều khách hàng lắm, không phải Văn Hội Lâu buôn bán không tốt mà là nơi đây buôn bán quá tốt, khó cầu được một chỗ ngồi. Để đảm bảo chất lượng ăn cơm, Văn Hội Lâu thực thi chế độ hẹn trước, chiêu đãi ít khách hàng.
Nhân viên phục vụ chiêu đãi nhìn thấy Kỷ Tử Hoài, hiển nhiên biết anh ấy, nhiệt tình cười sau đó nói: “Ông chủ ở lầu hai chờ mọi người.”
Kỷ Tử Hoài thuần thục dẫn họ lên lầu hai, dừng ở trước một nhã gian, dùng tay đẩy cánh cửa bằng gỗ khắc hoa chạm rỗng.
Văn Hội Lâu có trăm năm lịch sử, lần tu sửa lớn cuối cùng là vào thời kì dân quốc. Cải tạo sau này đều là giữ gìn, không thay đổi cấu tạo cơ bản của Văn Hội Lâu.
Nhã gian có kết cấu bằng gỗ, có hoa văn phức tạp, vật trang trí tinh xảo, cây cối xanh biếc, ngọc thạch trong suốt, trong không khí tràn ngập một mùi đàn hương thoang thoảng.
Mọi người đi vào nhã gian này, không khỏi cảm thấy dường như đã vượt thời không, về tới cổ đại.
Bên cạnh bàn ở chính giữa, có ba người ngồi. Một người thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, khí chất nho nhã, như thể thầy dạy học. Hai chàng trai còn lại tuổi chừng hai mươi, da thịt trắng nõn, ngoại hình tuấn tú, trên mặt có vẻ trẻ con không xóa đi được.
Viên Ôn nhìn thấy Kỷ Tử Hoài thì vẫy tay với anh ấy: “Tiểu Kỷ, ở đây.”
Bước chân Kỷ Tử Hoài trở nên nhanh hơn: “Chú Viên!”
Mọi người đi tới trước bàn, Viên Ôn chỉ vào người bên cạnh giới thiệu: “Đây là hai học trò của chú, An Án, An Thanh, mấy đứa đã rất lâu không gặp rồi nhỉ?”
Hai người kia là cháu tra bà con xa của Viên Ôn, là một đôi song sinh. Bởi vì biến cố gia đình, không có ai nuôi nấng, Viên Ôn liền trở thành người giám hộ của bọn họ.
Kỷ Tử Hoài gật đầu: “Hai đứa đã lớn như vậy rồi, lần trước gặp còn là lúc sau tết.”
An Án cười: “Bọn em không còn nhỏ nữa, đã tròn hai mươi tuổi rồi.”
An Thanh lầm bầm: “Anh Kỷ, anh cũng chỉ lớn hơn bọn em hai ba tuổi, nói cứ như bọn em nhỏ hơn anh nhiều lắm ấy.”
Hai người bọn họ là song sinh khác trứng, ngoại hình rất đẹp trai nhưng không giống hệt nhau. An Án tuấn tú, An Thanh thì thanh tú hơn, có nét đẹp phi giới tính.
Viên Ôn cười nói: “Cũng sắp bước sang năm mới rồi, đã sắp được một năm rồi.”
Lúc này, Viên Ôn nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Cô chính là sư phụ của Tiểu Kỷ ư?” Giọng điệu không hề có ý xem nhẹ.
Ấn tượng mà người trung niên khí chất nho nhã này để lại cho Bạch Nhất Nặc tốt hơn cha Kỷ nhiều.
Bạch Nhất Nặc cười, nụ cười rất chân thành: “Là tôi.”
Sau khi giới thiệu đôi bên, tất cả mọi người ngồi xuống. Bạch Nhất Nặc có thể nhìn ra được quan hệ giữa Viên Ôn và Kỷ Tử Hoài cực kỳ tốt, lúc Kỷ Tử Hoài đối mặt với ông ấy thả lỏng hơn khi đối mặt với cha nhiều.
Nói không dễ nghe thì so với cha Kỷ mà nói, Viên Ôn càng giống cha hơn.
Sau khi Kỷ Tử Hoài và Viên Ôn hàn huyên một hồi tình hình gần đây thì tò mò hỏi: “Chú ơi, chú nói tìm cháu có việc gấp.”
Tay cầm chén của Viên Ôn hơi dừng lại.
Thật ra ông ấy không có chuyện gì gấp cả.
Ông ấy biết quan hệ giữa Kỷ Tử Hoài và cha mình không tốt lắm, vừa thấy mặt đã muốn cãi nhau cho nên cố ý gọi điện thoại tới, muốn để đối phương thoát thân.
Viên Ôn suy tư một phen, nói: “Chú tìm cháu quả thật là có chuyện, chỉ có điều chuyện này cũng không gấp lắm. Cháu ở Hải Thị lâu quá rồi, cháu định chừng nào thì trở lại thủ đô?”
Kỷ Tử Hoài lắc đầu: “Tạm thời chưa có ý định trở về thủ đô ạ.”
Viên Ôn: “Chú nhớ cháu nói đến khi học nghệ thành công thì sẽ trở về khai phá AI cơ mà?”
Thật ra chí của Kỷ Tử Hoài không ở việc học nghề bếp núc, cũng không ở việc kinh doanh, anh ấy muốn khai phá AI hơn. Sở dĩ anh ấy đi làm đầu bếp chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của mẹ.
Kỷ Tử Hoài quá trẻ, nguyện vọng làm đầu bếp cao cấp rất không thực tế. Viên Ôn bảo đối phương đi ra ngoài, cổ vũ đối phương học thêm chính là để đối phương va vấp xã hội, cảm nhận được đòn đánh tàn nhẫn từ xã hội, hiểu được một mình là không đủ. Như vậy Kỷ Tử Hoài sẽ có thể buông bỏ chấp niệm, yên tâm đi làm chuyện mình thích.
“Vẫn chưa học thành ạ.” Kỷ Tử Hoài thành thực nói.