Từ nhỏ Kỷ Tử Hoài học cái gì cũng rất nhanh, học nấu nướng cũng giống như vậy, anh ấy tưởng là không cần mười mấy năm là có thể đạt được đỉnh cao của nghề bếp, mãi đến gặp phải Bạch Nhất Nặc, anh ấy mới nhận ra ý nghĩ này là sai lầm.
Kỷ Tử Hoài theo học Bạch Nhất Nặc càng lâu, anh ấy lại càng cảm thấy đối phương uyên bác.
Anh ấy cũng không biết chừng nào mình có thể học thành, càng không biết rốt cuộc mình có thể học thành hay không.
“Hai việc này không xung đột với nhau.” Bạch Nhất Nặc nói: “Có người làm một nghề, cũng có thể thể kiêm chức. Kỷ Tử Hoài có thể vừa học tập từ tôi, vừa làm chuyện anh ấy muốn làm.”
Đúng rồi, Kỷ Tử Hoài bừng tỉnh.
Anh ấy rất muốn học cấp tốc cho nên ngày đêm xông lên, không rảnh chú ý tới chuyện khác, nhưng cái nghề này không cách nào thúc đẩy, ăn một lúc không thành kẻ mập được, cần phải từ từ lên kế hoạch mới đúng.
“Tôi nhớ giáo sư Vương của đại học công nghệ ở chuyên ngành liên quan, chắc sẽ có rất nhiều tài nguyên, anh có thể hỏi ông ấy thử xem.” Bạch Nhất Nặc đắn đó suy nghĩ vì đồ đệ của mình: “Có một vị khách hàng họ Tô, nghe đồn kinh doanh một công ty khoa học kỹ thuật rất lợi hại, đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp, cũng có nghiệp vụ liên quan.”
“Được.” Tảng đá lớn trong lòng Kỷ Tử Hoài hạ xuống, đẩy sương mù dày đặc ra, nhìn thấy tương lai khiến người ta mong đợi hơn.
Tuy là anh ấy không thích học nấu nướng nhưng đã học lâu như vậy, đã thành thói quen, trở thành một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống của anh ấy, không thể dễ dàng bỏ được.
Trong đầu Kỷ Tử Hoài xuất hiện ý nghĩ, nếu như có thể nghiên cứu ra một cái máy nấu ăn thì có thể giải phóng hai tay của mọi người, khiến càng nhiều món ăn cổ tiến vào mọi nhà.
Với anh ấy mà nói, đây cũng không phải là chuyện khó như lên trời. Anh ấy có kinh nghiệm khai phá liên quan, gia đình cũng làm về thiết bị điện, thiên thời địa lợi nhân hoà. Nếu như cho anh ấy thời gian thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ khai phá ra.
Viên Ôn có phần đau đầu. Kỷ Tử Hoài là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, hình như sư phụ anh ấy cũng là người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Nhưng người trẻ tuổi quả thực nên xông pha một lần.
Chỉ đáng tiếc cho hai người đồ đệ này của mình.
Sở dĩ ông ấy dốc lòng giáo dục An Án và An Thanh, dạy tuyệt học cả đời của mình cho bọn họ, không chỉ là vì yêu thương bọn họ, đồng thời cũng là vì Kỷ Tử Hoài.
Ông ấy muốn trải cho Kỷ Tử Hoài một con đường bằng phẳng khác, chừa lại đường lui tốt cho anh ấy.
Làm kỹ thuật không kiếm được nhiều tiền, cũng phải ăn cơm thanh xuân. Bây giờ Hạnh Hoa Trai ở chỗ cậu của Kỷ Tử Hoài, không phải của Kỷ Tử Hoài. Kỷ Tử Hoài không am hiểu kinh doanh, thiết bị điện Minh Hải cũng không phải của anh ấy. Ông ấy muốn để lại Văn Hội Lâu cho Kỷ Tử Hoài, hai vị đồ đệ này sẽ là phụ tá đắc lực của anh ấy.
Viên Ôn tốn quán nhiều tâm huyết, chuẩn bị quá nhiều vì Kỷ Tử Hoài.
Chỉ là bây giờ Kỷ Tử Hoài không cần, cũng vẫn không hay biết gì.
Nếu như Kỷ Tử Hoài mãi không trở lại thủ đô, tất cả những điều ông ấy chuẩn bị đều vô dụng rồi.
Viên Ôn thở dài, quay sang nhắc tới hai đồ đệ này: “Đúng rồi, hai đứa chúng nó cũng tham gia Đêm tìm vị đấy.”
Sở dĩ Viên Ôn không giống coi thường Bạch Nhất Nặc vì tuổi tác như cha Kỷ cũng là nhờ công lao của Đêm tìm vị. Viên Ôn ếch ngồi đáy giếng, biết tài nấu nướng của người này không thể khinh thường. Tuy là tuổi tác còn nhỏ hơn Kỷ Tử Hoài một chút nhưng chắc chắn có thể làm thầy của Kỷ Tử Hoài.
An Án gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi tham gia khu thi đấu ở thủ đô.”
Bạch Nhất Nặc: “Chúng tôi tham gia khu thi đấu ở Hải Thị.”
Giọng điệu Cảnh Thanh rất nhiệt tình: “Tôi nhớ cô, tôi đã xem thi đấu, cô có rất nhiều cảnh quay, còn luôn xếp đầu. Thật hy vọng được so tài với cô một lần.”
Bạch Nhất Nặc cười: “Được, sẽ có cơ hội thôi.”
Viên Ôn nhìn hai người đồ đệ này, càng nhìn càng thoả mãn.
Hai người đồ đệ này là do ông ấy dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm, nhân phẩm giáo dưỡng tốt, năng lực cũng ưu tú.
An Án là anh trai trong đôi song sinh, tính cách càng chín chắn hơn, bởi vì biến cố tuổi thơ cộng thêm thân phận anh cả nên cậu ấy rất chịu khó, cũng rất giản dị, dùng mười mấy năm đã học được bảy phần tay nghề của ông ấy. Đợi một thời gian nữa, nhất định có thể trò giỏi hơn thầy.
Nhưng bây giờ Viên Ôn không có ý để An Án diễn chính, những người trẻ tuổi này còn cần tôi luyện nhiều hơn. Ông ấy muốn đợi Kỷ Tử Hoài trở lại thủ đô rồi để cho An Án từng bước đảm nhiệm đầu bếp, làm hậu thuẫn kiên cố của Kỷ Tử Hoài.