Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 614 - Chương 614 - Thủ Đô 12

Chương 614 - Thủ đô 12
Chương 614 - Thủ đô 12

Bạch Nhất Nặc có chút ngạc nhiên, hỏi Viên Ôn: “Kỷ Tử Hoài học nấu ăn nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ dì ấy mới đưa thực đơn này cho anh ấy chứ?”

Viên Ôn nói: “Đồ ăn nhà họ Đàm đòi hỏi kỹ thuật cao, không có bất kỳ món ăn nào là đơn giản cả, không phải đầu bếp chuyên nghiệp thì không thể học được. A Ngưng muốn để Kỷ Tử Hoài học thêm chút nền tảng rồi mới học những thứ này. Còn có một nguyên nhân khác...”

Kỷ Tử Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Viên Ôn: “Nguyên nhân gì ạ?” Kỷ Tử Hoài cũng không biết phía sau còn có nguyên nhân như vậy.

Viên Ôn thở dài: “Lúc cháu còn nhỏ chưa bao giờ nói muốn làm đầu bếp, cô ấy cũng không biết cháu có đi con đường này hay không, cũng không tính gây áp lực cho cháu.”

Nếu như Kỷ Tử Hoài không tính làm đầu bếp thì thực đơn này sẽ vĩnh viễn không giao vào tay anh ấy.

Kỷ Tử Hoài ngẩn người, đúng là như vậy. Lúc nhỏ anh ấy chỉ biết ăn, không biết làm. Tuy mẹ là đầu bếp chuyên nghiệp nhưng anh ấy chưa từng có ý định làm đầu bếp, mãi đến khi mẹ qua đời, trong lòng anh ấy mới bắt đầu sinh ra suy nghĩ này.

Anh ấy không quên được cảnh lúc hấp hối, mẹ kéo tay anh ấy, nhớ lại chuyện trước kia, giọng điệu đau thương dịu dàng: “Mẹ chưa hoàn thành được nguyện vọng của ông ngoại con, không thể làm rạng rỡ truyền thống món ăn nhà họ Đàm, càng không thể làm một đầu bếp cao cấp. Nếu như cho mẹ mấy năm nữa, không cần nhiều, mấy năm là được, liệu sự việc có thể khác đi hay không?”

Mẹ chưa từng gây áp lực cho anh ấy, nhưng từ lúc đó trở đi, trong lòng Kỷ Tử Hoài đã nảy sinh ý nghĩ hoàn thành nguyện vọng của mẹ.

Viên Ôn nói một vài chuyện về Đàm Ngưng – mẹ Kỷ Tử Hoài – với họ, khiến người ta thổn thức.

Tô Mạt Mạt ngơ ngác nói: “Thì ra mẹ Kỷ Tử Hoài lợi hại như vậy.”

Viên Ôn gật đầu, giọng điệu hoài niệm: “Quả thực, ngộ tính của cô ấy còn cao hơn tôi, được sư phụ coi trọng nhất, đáng tiếc...” Nếu như Đàm Ngưng sống được lâu hơn một chút thì địa vị ở trong giới sẽ không thua kém Viên Ôn.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt Mạt biết chuyện về mẹ của Kỷ Tử Hoài. Thì ra là một vị bề trên đẹp đẽ như vậy lại lợi hại như vậy, lại qua đời sớm như vậy, thật là làm cho người than thở.

Cô gái xuất sắc như thế không để lại sự nổi bật mình, buộc chung một chỗ với bà ấy chỉ có cái mác vợ trước của Kỷ Minh Hải.

Nghĩ như vậy, cha Kỷ bám váy vợ hư hư thực thực lại càng đáng ghét hơn, vả lại ấn tượng đầu tiên Kỷ Minh Hải để lại cho Tô Mạt Mạt rất tệ, ông ta còn nổi giận với con trai.

Tô Mạt Mạt phẫn hận nói: “Đáng tiếc lại gặp phải tra nam.”

Viên Ôn nghe thấy lời Tô Mạt Mạt nói thì hơi lưỡng lự: “Cô đang nói đến Kỷ Minh Hải ư?”

Tô Mạt Mạt nói: “Đúng vậy. Ông ta chính là kẻ bám váy vợ mà trên mạng công nhận.”

Viên Ôn: “Kẻ bám váy vợ... Theo tôi được biết, ông ta không tính là kẻ bám váy vợ.”

Kỷ Tử Hoài cũng có chút buồn bực: “Cha không như vậy đâu.”

Nghe thấy lời bọn họ, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Hả? Nhưng trên mạng đều nói như vậy.” Tô Mạt Mạt cực kỳ nghi hoặc: “Không phải là sau khi phát triển, ông ta đã vứt bỏ vợ ban đầu của mình ư? Còn nói với bên ngoài là bởi vì tình cảm đổ vỡ.”

Viên Ôn thở dài một hơi: “Tuy tôi không thích ông ta nhưng lời nói này của ông ta không phải là giả.”

Tô Mạt Mạt: “Vì sao?”

Tuy những người này là lớp con cháu nhưng Viên Ôn không coi thường họ, kiên nhẫn giải thích: “A Ngưng nói với tôi, từ sau khi Kỷ Tử Hoài ra đời, sự nghiệp của Kỷ Minh Hải liên tục phát triển, hơn nữa ông ta là kẻ cuồng sự nghiệp, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bình thường mấy tháng cũng không gặp nhau lấy một lần. A Ngưng không chịu nổi cuộc sống như thế, cảm thấy cuộc hôn nhân này giống như không hề tồn tại bèn đề xuất ly hôn.”

“Lúc đó, Kỷ Minh Hải không muốn nhưng A Ngưng khăng khăng muốn ly hôn. Cô ấy không chỉ muốn có một gia đình hòa thuận mà cũng muốn chuyên chú sự nghiệp của mình. Nếu như cô ấy là vợ của Kỷ Minh Hải thì sẽ có vô số bữa tiệc phải tham gia, đồng thời, mọi cử động sẽ bị nhìn chằm chằm, làm cái gì cũng không thuận tiện.”

“Nói chung, không phải Kỷ Minh Hải vứt bỏ A Ngưng mà là A Ngưng từ bỏ ông ta mới đúng. Nhưng ông ta gánh cái tiếng xấu này cũng không tính là gì. Ai bảo ông ta không thực hiện lời thề lúc kết hôn, không để A Ngưng cả đời hài lòng như ý.”

Nhưng những lời này không phải là Viên Ôn bảo người ta truyền đi. Sự nghiệp của Kỷ Minh Hải thành công, cây to đón gió, tất nhiên có vô số đối thủ cạnh tranh sẽ đào vết nhơ của ông ta.

Bạch Nhất Nặc như có điều suy nghĩ: “Thì ra là vậy.”

Bình Luận (0)
Comment