Tô Mạt Mạt kinh ngạc hỏi: “Thế tiền thì sao, nghe trên mạng nói, nhà bà ấy đầu tư rất nhiều tiền cho Kỷ Minh Hải.”
“Trả rồi, số tiền hơn lúc trước rất nhiều lần, sở dĩ Hạnh Hoa Trai có thể xây dựng lại cũng là nhờ Kỷ Minh Hải.” Viên Ôn giải thích: “Về vấn đề tiền nong này thì không có gì để nói cả.”
Kỷ Tử Hoài vâng một tiếng: “Cha tôi cho tôi rất nhiều tiền, thật ra tiền tôi học nấu ăn đều là ông ấy cho.”
Để học nấu ăn, Kỷ Tử Hoài ra tay cực kỳ phóng khoáng. Lúc mới tới tiệm cơm Bạch Ký đã bỏ ra cho Bạch Nhất Nặc mấy triệu. Kỷ Tử Hoài học nấu ăn nhiều năm, bái rất nhiều sư phụ, tiêu tiền tới con số thiên văn.
Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt đều có chút kinh ngạc, thì ra Kỷ Minh Hải không chỉ không phải là một kẻ bám váy vợ mà lại là một cây ATM.
Viên Ôn bị gợi lại hồi ức, nghĩ tới một chuyện gì đó, lại nói: “Sau khi ly hôn, ông ta nhớ mãi không quên A Ngưng nhưng A Ngưng không muốn thấy ông ta, chỉ muốn khiến Hạnh Hoa Trai càng ngày càng tốt.”
Chỉ có Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài từng tán gẫu, biết Viên Ôn và Đàm Ngưng là sư huynh muội chứ Tô Mạt Mạt không biết.
Tô Mạt Mạt không biết quan hệ giữa hai người, cảm khái: “Chú ơi, quan hệ giữa chú và cô Đàm thật tốt.”
Đàm Ngưng để thực đơn tổ truyền ở chỗ Viên Ôn. Viên Ôn coi Kỷ Tử Hoài như con đẻ, thậm chí còn muốn để lại Văn Hội Lâu cho Kỷ Tử Hoài, nuôi dưỡng hai học trò vì Kỷ Tử Hoài.
Viên Ôn nghe thấy lời Tô Mạt Mạt nói thì trầm mặc một hồi hiếm thấy, gật đầu nói: “Quả thực vô cùng tốt, chúng tôi là sư huynh muội.”
Sau khi ông ấy nói xong, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà ngồi không yên, thế là cầm vật phẩm tùy thân của mình lên. Ông ấy nói rất phong độ: “Nếu đã đưa đồ đến thì chú về trước đây. Mọi người có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại tìm chú.”
Tô Mạt Mạt ngẩn người, đi nhanh như vậy?
Sau khi tiễn Viên Ôn đi, Tô Mạt Mạt luôn cảm thấy có cái gì không đúng, gãi gãi đầu mình: “Sao cảm giác chú Viên hơi xấu hổ?”
Năng lực quan sát của Bạch Nhất Nặc cao, đã có manh mối, nhưng không nói gì, cầm lấy chén trà trên bàn, từ từ nhấp một ngụm.
Tô Mạt Mạt cho là mình không nhận được đáp án, ai ngờ Kỷ Tử Hoài bên cạnh đột nhiên nói: “Ông ngoại tôi nói, chú ấy và mẹ là thanh mai trúc mã, thiếu chút nữa đã làm cha của tôi rồi. Nhưng sau đó không thành.”
Tô Mạt Mạt nghe Kỷ Tử Hoài nói xong thì bừng tỉnh: “Nhưng mà dì ấy không thích chú Viên.”
Chú Viên tuy đã lớn tuổi nhưng khí chất nho nhã, là một ông chú đẹp trai, có thể nhìn ra được phong thái lúc còn trẻ không thể kém hơn cha Kỷ. Hơn nữa chú Viên si tình, đến nay không cưới vợ, còn đối xử tốt với Kỷ Tử Hoài như vậy.
Nhưng sau khi Đàm Ngưng ly dị cũng không ở bên Viên Ôn, xem ra không bị Viên Ôn đả động.
Đây chính là nam phụ thâm tình đây mà!
Tô Mạt Mạt không khỏi cảm khái, Viên Ôn quá đáng thương. Nhưng chuyện tình cảm, nếu như không thích thì chính là không thích. Quả thực không nên tạm bợ, nên nghe theo nội tâm của mình, đây mới là tự do!
Bạch Nhất Nặc lại lắc đầu: “Thật ra tôi cảm thấy không phải như vậy.”
Dựa theo sự việc mà Kỷ Tử Hoài và Viên Ôn nói cho cô biết, Đàm Ngưng trong đầu cô là một người hiền lành. Sau khi ly dị, ngay cả chồng trước của mình cũng không muốn gặp nhiều, một lòng chỉ muốn dựng sự nghiệp, không muốn cuốn vào vòng xoáy tình cảm. Chắc chắn bà ấy biết Viên Ôn thích mình nhưng vẫn giữ liên lạc với ông ấy, thậm chí còn tin tưởng đến mức để thực đơn tổ truyền ở chỗ Viên Ôn, cũng bảo đối phương giao cho con trai của mình.
Bạch Nhất Nặc là người trong nghề, biết một mức độ quan trọng của một cuốn sách dạy nấu ăn gia truyền hơn bất cứ ai.
Ngoại trừ tin tưởng tuyệt đối vào Viên Ôn, Đàm Ngưng còn cực kỳ gần gủi, bằng không chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời Bạch Nhất Nặc nói thì trầm mặc thật lâu.
Giọng nói của anh ấy có phần buồn bực: “Cô nói không sai. Họ vừa mới xác định quan hệ, mẹ đã bị xác nhận mắc ung thư.”
Mọi người ngẩn ra. Bọn họ nghe xong việc này, tâm trạng đều không tốt.
Bạch Nhất Nặc thở dài, cảm khái: “Thế sự vô thường, chỉ có thể quý trọng người trước mắt.”
Tô Mạt Mạt khó chịu nói: “Ngược chết tôi rồi.” Biết trước đã không lắm mồm.
Trong phòng khách chỉ có ba người bọn họ và một con chó, Quý Dư Trì đã đi nghỉ.
Động vật rất giỏi cảm nhận cảm xúc con người. Samoyed ở bên cạnh cảm nhận được bầu không khí ngưng trệ, buông đồ chơi cho chó trong móng vuốt xuống, chạy tới từ bên cạnh, vùi vào bên chân Bạch Nhất Nặc. Lúc thì ngước mắt nhìn cô, lúc thì dùng cái đầu lông lá cọ cô, giống như là muốn làm cô vui vẻ.
Kỷ Tử Hoài đang lật xem di vật của mẹ, vẻ mặt tịch mịch, bóng dáng vốn cao lớn hoàn toàn mất hết sức uy hiếp.
Bạch Nhất Nặc bế Samoyed lên, thở dài, vỗ vai Tô Mạt Mạt và nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, để anh ấy yên lặng một mình.”
Thời gian này chỉ thuộc về Kỷ Tử Hoài và mẹ anh ấy. Bọn họ ở chỗ này sẽ chỉ quấy rầy họ.
“Vâng.” Tô Mạt Mạt hiểu ra, lập tức gật đầu.