Tô Trân cười nói: “Nói cho cùng, quốc gia chúng ta là tổ tiên của ẩm thực phân tử.”
Khi bọn họ nói chuyện, Khương Tân Di đã nấu ăn xong.
Đặt trước mặt tất cả giám khảo là hai chiếc đĩa.
Một đĩa trong đó chứa bảy tám vật hình cầu, tròn trịa đầy đặn giống như ngọc trai, tản ra ánh ngọc lấp lánh.
Khi nhóm giám khảo nhìn thấy cái đĩa này thì có phần không thể hiểu nổi.
Món ăn này rốt cuộc là cái gì?
So ra thì món ăn còn lại rất dễ hiểu.
Trong một cái bát còn lại chứa cơm trắng, ở giữa cơm trắng rải một tầng màu nâu, phía trên có một tầng sương sớm màu xanh lá.
Hai món ăn này không món nào không xinh đẹp.
Ẩm thực phân tử có mọi khả năng ênn nhóm giám khảo không chuyện bé xé ra to, cầm bộ đồ ăn lên, bắt đầu thưởng thức phần thức ăn của mình.
“À, là tiểu long bao à!” Một giám khảo nhai thứ trong miệng, bừng tỉnh.
Vật hình cầu giống như ngọc trai này trò trịa đầy đặn, bên trong bọc nước thịt tiểu long bao thơm nồng, vô cùng tươi ngon, khiến người ta kinh ngạc và cảm thấy thỏa mãn hơn gấp bội.
Khương Tân Di giải thích: “Đúng vậy, đây là cách làm bao con nhộng trong ẩm thực phân tử, bên trong bọc nước thịt của tiểu long bao.”
Mặc dù là tiểu long bao nhưng không nhìn ra bề mặt và nước, mãi đến khi ăn vào trong miệng mới hiểu đây là cái gì.
Tô Trân cắn viên ngọc trai tiếp theo, nước thịt tươi ngon đi qua cổ họng, tiến vào thực quản. Bà ấy không nhịn được gật đầu, khen ngợi: “Trung Tây kết hợp, cách làm như vậy đáng để tham khảo.”
“Thế đây là cái gì?” Giám khảo ban đầu vô cảm đối với ẩm thực phân tử bây giờ lại kích động nhất.
Loại cảm giác như đào châu báu này khiến người ta quá mức kinh ngạc mừng rỡ, lúc nào trong đầu cũng đang suy nghĩ một giây kế tiếp sẽ gặp được điều kỳ lạ như thế nào.
Món cơm thoạt nhìn bình thường này chắc chắn cũng không bình thường.
“Mọi người thử một chút là sẽ biết.” Khương Tân Di bắt đầu ra vẻ thần bí.
Giám khảo kia dùng thìa ăn một miếng cơm, từ từ thưởng thức thứ ở trong miệng, hiểu rõ: “Đây là thịt khô.”
Giám khảo khác vừa thưởng thức xong thì đua nhau thán phục. Bọn họ đều là người trong ngành, vị giác nhanh nhạy hơn người khác, rất nhanh đã hiểu rõ điều bí ẩn trong đó.
“Thì ra một tầng sương ngưng tụ màu nâu bên trên là nước thịt khô.”
Khương Tân Di nói: “Tôi ép thịt khô ra nước sau đó chế thành băng sương đặt ở trên cơm chiên, nước thịt khô sau khi hoá lỏng hòa chung với cơm, cảm giác khi ăn sẽ càng thêm mềm mại.”
Giám khảo vừa rồi đã hiểu ra, anh ta nhớ lại mùi vị trong miệng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, thế là nói tiếp: “Không chỉ có mùi vị của thịt khô, sương sớm màu xanh lá bên cạnh là gì thế? Mùi vị ngọt thanh sảng khoái.”
Sương sớm được đặt ở trên sương đông lạnh, không hề gai mắt mà hết sức đẹp đẽ, tản ra vầng sáng.
Đây chính là tầng tầng lớp lớp của món ăn này.
Khương Tân Di không ra vẻ thần bí nữa, trực tiếp giải thích: “Đây là canh măng tây nhím biển, dùng ni tơ lỏng đông lạnh thành thể rắn, như vậy có thể giữ được nguyên vẹn cái thanh mát của măng tây.”
Món ăn này vừa có chay, cũng có mặn, vừa có đất liền, cũng có đại dương. Một phần cơm nho nhỏ hội tụ nhiều thứ như vậy khiến người ta không thể không kinh ngạc.
Một giám khảo cảm khái: “Nó khiến giống như trở lại lúc nhỏ, đào châu báu ở cạnh biển. Thật là cực kỳ thú vị.”
Tô Trân cười nói: “Món ăn cậu làm vừa khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, mùi vị lại rất tốt.”
Khương Tân Di tự tin gật đầu, không hề che giấu sự vui vẻ của mình.
Tô Trân hỏi: “Tại sao cậu lại làm món ăn này?”
Khương Tân Di trầm mặc một hồi, giải thích: “Chủ đề lần tranh tài này là gia đình. Tiểu long bao là món trung mà tôi ăn từ nhỏ đến lớn, cơm chiên thịt khô là món ăn sở trường nhất của mẹ tôi. Canh măng tây nhím biển là món mà cha tôi thường hay làm cho tôi. Sau khi biết chủ đề này, tôi đã quyết định phải làm ba món ăn này.”
Tô Trân gật đầu, tán dương: “Sự lựa chọn của cậu rất tốt. Đây là một trong những ý nghĩa của gia đình. Gia đình là bến cảng của mọi người chúng ta, ký ức vị giác của chúng ta không thể rời khỏi gia đình.”
Khương Tân Di đi rồi, nhóm giám khảo vẫn có phần chưa thỏa mãn, không nhịn được mà than thở khen ngợi đồ ăn vừa rồi.
“Cách làm của ẩm thực phân tử khó lại cần rất nhiều ý tưởng mới, Khương Tân Di đúng là đã phát huy đến cực hạn trên cả hai mặt này.”
“Đây không phải ăn cơm mà là một lần hưởng thụ.”
“Tôi thích nếm thức ăn tươi cho nên thường hay ăn ẩm thực phân tử. Không ngờ trên cuộc thi đấu đầu bếp thanh niên này, có thể nhìn thấy phương thức xử lý ưu tú như vậy. Cậu ta đúng là một thiên tài.”