Ba món ăn này làm ra mùi vị xuất chúng như thế vốn đã không đơn giản, còn phải giữ được mùi vị của nó, thay đổi hình thái của nó, độ khó có thể nói như lên trời. Bình thường đầu bếp có thể phải tốn mấy tháng thậm chí mấy năm để suy nghĩ cách làm.
Mà Khương Tân Di muốn làm là làm được rồi.
Tài nấu nướng và sức sáng tạo của cậu ta không hề tầm thường.
Người trên khán đài có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình lớn, cũng được nghe được lời nói của nhóm giám khảo, thế là càng ngày càng xem trọng Khương Tân Di.
Lần tranh tài này là kiểu mở, có rất nhiều fan hâm mộ của tuyển thủ đi tới hiện trường, bao gồm cả fan hâm mộ của Khương Tân Di và Bạch Nhất Nặc.
Trước đó họ đã cãi nhau một trận trên mạng, mặc dù đã đình chiến nhưng vẫn không phải bạn bè. Lần này lúc vào sân họ lại ngồi cùng nhau, kẻ thù gặp lại, cực kỳ đỏ mắt.
Fan hâm mộ của Khương Tân Di nghe thấy lời khen của nhóm giám khảo thì vui vẻ ra mặt, trong lời nói mang theo dao kiếm: “Bà chủ Bạch nói muốn cùng Khương Tân Di so ẩm thực phân tử, nhưng mà cô ta chẳng mang máy móc gì, trông thật nghèo. Cô ta thật sự có thể thắng Khương Tân Di ư?”
“Ôi chao ôi chao, xem ra danh hiệu bà chủ Bạch này không gọi tiếp được nữa, chắc sắp đổi thành bếp phó Bạch rồi.”
Fan hâm mộ của Bạch Nhất Nặc nhìn dáng vẻ đắc ý của fan hâm mộ Khương Tân Di bên cạnh thì nghiến răng nghiến lợi, rặn ra một chữ từ trong khớp hàm: “Cắt!” Tiểu nhân đắc chí.
So với các fan hâm mộ lửa giận ngút trời thì đại fan cực kỳ Phật hệ.
Cô ta nói: “Sự việc còn chưa có kết luận, mọi người đừng vui vẻ quá sớm.”
Tiêu Vũ nhìn vẻ mặt của nhóm giám khảo, không nhịn được mà nhếch miệng, xem ra cơ hội thắng lần này của Khương Tân Di rất lớn. Trong đầu của anh ta đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng phải sắp xếp Bạch Nhất Nặc đến cương vị nào rồi.
Ấnh tượng mà Bạch Nhất Nặc để lại cho anh ta là một cao nhân trong dân gian, đầu bếp cực kỳ lợi hại. Nếu cô thật sự đến Vân Đình Chi Tinh thì anh ta không thể bạc đãi cô, không thể thực sự để cho cô làm bếp phó, ít nhất cũng phải cho cô làm một đầu bếp chính. Dù sao vị này còn là người trong lòng của Thịnh Hàn đấy. Nếu như anh ta bạc đãi cô thì có lẽ sẽ bị ám sát mất.
Lần này làm đồ ăn tương đối phức tạp, thời gian Bạch Nhất Nặc nấu ăn tương đối dài, bưng đồ ăn lên sau Khương Tân Di.
Tô Trân đã lớn tuổi, mắt lão, không nhìn rõ đồ ăn cô làm, nghi ngờ hỏi: “Đây là thịt kho tàu ư?”
Không chỉ một mình Tô Trân mà giám khảo khác cũng sinh ra loại ảo giác này. Món ăn này hợp thành từ các khối vuông vức, là màu nâu đỏ, nhìn qua cực kỳ giống thịt kho tàu, hơn nữa còn đẹp hơn so với thịt kho tàu bình thường rất nhiều, màu sắc đỏ tươi, cảnh đẹp ý vui, khơi dậy cơn thèm ăn của tất cả mọi người.
Một giám khảo nhận thấy điểm kỳ lạ, nhíu mày: “Nhưng thịt kho tàu không tính là ẩm thực phân tử mà.”
Thịt kho tàu không thay đổi hình thái đồ ăn, căn bản không tính là ẩm thực phân tử.
“Thứ tôi làm không phải thịt kho tàu.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu, phủ nhận cách nói của anh ta.
“Vậy là cái gì?” Giám khảo hỏi.
Tô Trân đeo cái kính lão bên cạnh lên, quan sát cẩn thận món ăn trước mặt, đột nhiên phát hiện một chỗ khác, hơi hiểu ra: “Đây là đậu phụ nhồi.”
Phẩm chất của phần đậu phụ nhồi này so với những đậu phụ nhồi khác còn tốt hơn, cộng thêm hình dạng vuông vức khiến thoạt nhìn nó cực kỳ giống thịt. Hơn nữa nước kho màu đỏ cực kỳ thịt kho tàu đỏ tươi, chẳng trách người khác nhận lầm.
“Không sai.” Bạch Nhất Nặc cười nói.
“Đây chính là đồ ăn tôi làm, đậu phụ kim tương bạch ngọc.”
Cô dùng đậu phụ nhồi trong đậu phụ, loại đậu phụ này có vỏ ngoài tương đối cứng, chính cống nhất là ở Sơn Đông.
“Nếu như là đậu phụ thì quả thật là ẩm thực phân tử.” Tô Trân gật đầu.
Ẩm thực phân tử phải thay đổi hình thái thức ăn. Đậu phụ là do đậu chế thành, hoàn toàn không còn hình thái lúc trước nhưng lưu lại mùi vị của đậu, là một món ẩm thực phân tử điển hình.
Khi bọn họ nói chuyện, một hương vị nồng truyền đến, khiến tinh thần bọn họ chấn động, ánh mắt tập trung ở trên đậu phụ kim tương bạch ngọc này.
“Mùi thơm này có hương vị của đậu, tôi đã lớn tuổi, mũi không quá thính nên không ngửi được những mùi vị khác nữa.”
“Vậy thì thử một lần là sẽ biết.” Bạch Nhất Nặc nói.
Tô Trân rất sành ăn, tuyệt không mới lạ, lập tức gắp một miếng đậu phụ bỏ vào trong bát, mở kẽ hở của hộp giấu ở trên ra. Theo động tác của bà ấy, một mùi thơm càng thêm hấp dẫn truyền đến.
Bà ấy khá kinh ngạc: “Đây đúng là trong đậu phụ có Càn Khôn.”