Sau khi mở đậu phụ nhồi ra liền có thể phát hiện nhân bên trong. Nhân này là do các loại nguyên liệu nấu ăn tạo thành. Bỏ đồ vào trong đậu phụ nhồi là một chuyện rất thường gặp nhưng phần đậu phụ nhồi không giống với loại bình thường, tản ra mùi hương nồng nặc, nhân bên trong lóng lánh như vàng nạm ngọc.
Bạch Nhất Nặc nhìn nét mặt của bà ấy, giải thích: “Ngoại trừ nấm mỡ và những nguyên liệu khác, tôi còn bỏ thêm tôm bóc vỏ ở bên trong. Đậu phụ nhồi là vàng, tôm bóc vỏ là ngọc, cho nên gọi đậu phụ kim tương bạch ngọc.”
Tô Trân nếm thử một miếng đậu phụ nhồi, con mắt lập tức trợn to. Đậu phụ nhồi có vị tươi ngon, nước thơm nồng, lập tức cướp mất toàn bộ trái tim của bà ấy.
“Đậu phụ nhồi này dùng nước kho hấp qua rồi lại thu nước mà thành, cho nên mùi vị nồng hơn bình thường, càng thêm ngon miệng. Hơn nữa khóa lại mùi vị nhân bên trong, sẽ không tiêu tán ở trong không khí.”
Nước kho nồng, thơm mát vừa miệng.
Tô Trân nuốt đậu phụ nhồi, không nhịn được mà khen ngợi: “Nhân đậu phụ nhồi phong phú, ngoại hình đẹp đẽ, mềm mại tươi non, nếm thử một miếng là không thể ngừng được.”
Giám khảo khác không đánh giá, định lực của bọn họ kém hơn Tô Trân, bận không có thời gian đi đánh giá. Bất kể là người trước đó không cho là đúng, hay là kẻ nhao nhao muốn thử, sau khi thưởng thức một miếng đậu phụ thì không nhớ được gì khác, chỉ nghĩ mau mau mà ăn, cảm nhận được nhiều điều tuyệt vời hơn.
Mặc dù Tô Trân rất muốn tiếp tục ăn nhưng cuối cùng tinh thần trách nhiệm vẫn chiến thắng dục vọng muốn ăn. Trọng tài khác chỉ lo ăn, quên mất chủ trì, bà ấy không thể quên nốt được.
Bà ấy đành phải thở dài, đặt chiếc đũa xuống, hỏi Bạch Nhất Nặc: “Tại sao cô lại làm món ăn này?”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lát rồi nói: “Món ăn này là do cha tôi đưa ra ý tưởng, cuối cùng tôi hoàn thành nó. Còn tên thì là mẹ tặng cho sau khi ăn. Mỗi khi tôi nhớ nhà đều sẽ làm một lần. Món ăn này dung nhập vào tâm huyết của ba người chúng tôi nên thích hợp nhất.”
Lúc này, một giám khảo khác như nghĩ đến cái gì, đột nhiên đặt đôi đũa trong tay xuống: “Món ăn này là một món ăn sáng tạo?”
Nhóm giám khảo phụ họa: “Tôi chưa từng ăn món ăn này.”
“Chắc là một món ăn sáng tạo.”
Triều đại này có món ăn tương tự đậu phụ kim tương bạch ngọc, chính là đậu phụ nhưng không giống nhau như đúc. Đây đúng là một món ăn mới.
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Không sai.”
Tô Trân cười, nói: “Học nấu ăn tới trình độ nhất định, quả thực nên sáng tạo, khiến tài nấu nướng nở rộ sức sống mới.”
Một cái khác họ Ngô giám khảo có chút tán thành.
Ông ta cầm cái túi sau lưng lên, móc một quyển sổ ghi chép ra, cầm bút bắt đầu viết gì đó.
Cameraman không biết ông ta đang làm cái gì, thế là chĩa máy quay lại gần, quay lại sổ ghi chép của ông ta, bị người trong cả sân thi nhìn thấy.
“Món ăn nhất định phải ăn trước khi chết:
...
“124. Đậu phụ kim tương bạch ngọc.”
Cameraman: “Hả??”
Khán giả trên sân: “??”
Vị giám khảo họ Ngô này là một nhà ẩm thực nổi tiếng, đã từng xuất bản rất nhiều cuốn sách ẩm thực, tuổi quá sáu mươi, tính cách hào hiệp không chịu gò bó.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt của cameraman thì cười ha ha: “Bị cậu phát hiện rồi, đây là bản nháp cuốn sách tiếp theo của tôi.”
“Tôi đã lớn tuổi rồi, không còn sống được bao lâu nữa, không để bụng sống chết. Mong muốn duy nhất của tôi là làm con ma no. Phía trên này toàn viết tình cảm chân thành của tôi, trước khi chết muốn ăn hết một lần mới có thể nhắm mắt được.”
Cameraman: “...”
Giám khảo họ Ngô ngoảnh lại nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, cười ha hả nói: “Nhưng mà đậu phụ kim tương bạch ngọc này là món ăn sáng tạo, chỉ có cô mới làm được. Xin hỏi tôi nên liên lạc với cô thế nào?”
Bạch Nhất Nặc rất thích tính cách của giám khảo này, hoàn toàn hiểu được cách làm của ông ta, thế là không chối từ, trực tiếp để lại địa chỉ tiệm cơm của mình cho ông ấy.
Tô Trân ăn món đậu phụ này xong, đốt ngón tay khe khẽ gõ lên bàn, như có điều suy nghĩ.
Tuy bà ấy là bậc thầy ẩm thực phân tử nhưng bà ấy không sùng bái mù quáng nó, ẩm thực phân tử chẳng qua là một loại kỹ xảo mà thôi.
Chỉ xem mùi vị thì Bạch Nhất Nặc đã thắng lợi áp đảo. Lại xem ý nghĩa cũng là Bạch Nhất Nặc thắng.
Bà ấy móc bảng cho điểm của mình ra, để lại một đoạn văn ở dưới. Đoạn văn này là đánh giá của giám khảo chính, sẽ phát sóng trong chương trình chính thức.
“Chủ đề của cuộc tranh tài này là gia đình. Có tuyển thủ hiểu nó thành người nhà, điều này dĩ nhiên không sai, là một sự lý giải rất tốt. Nhưng chủ đề này cũng có một phương thức lý giải sâu xa hơn – mọi nhà. Vừa có gia đình nhỏ, cũng có mọi người.”