[Thật ra phương thức này rất mệt nhưng hiệu quả tốt. Đến nay vẫn hoài niệm cơm mà người bà ở nông thôn nấu, ngay cả nấu cơm cũng vô cùng thơm, nồi cơm điện không nấu ra được.]
Qua mấy giờ, Kỷ Tử Hoài hoàn thành trước, Bạch Nhất Nặc theo sát phía sau, nhưng tụt lại phía sau một bước, cho nên Kỷ Tử Hoài bưng đồ ăn lên trước.
Kỷ Tử Hoài bày đồ ăn mình làm thật chỉnh tề ở trước mặt giám khảo, trong không khí tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.
Giám khảo chính đẩy kính mắt, nhìn đồ ăn trước mặt, có phần hoài niệm: “A... Đây chính là đồ ăn nhà họ Đàm trước kia.”
Kỷ Tử Hoài và Bạch Nhất Nặc đã hẹn xong, tổng cộng làm ba món ăn. Một món nguội, một món nóng, một món canh.
“Tôi làm hơi chậm rồi.” Kỷ Tử Hoài nói.
Giám khảo chính lắc đầu, sau đó nhìn vào ống kính giải thích: “Không đâu. Món ăn nhà họ Đàm chú ý làm tỉ mỉ với lửa nhỏ. Nhà hàng bình thường, bởi vì nhu cầu của kinh doanh nên cần học cấp tốc. Nhưng đồ ăn nhà họ Đàm theo đuổi sự bình thản, nhịp điệu thong thả, đồ ăn làm ra còn có ý thơ.”
Một giám khảo lớn tuổi bên cạnh cười nói: “Trước đây Hạnh Hoa Trai không cho phép gọi món ăn, mỗi ngày chỉ tiếp một bàn, còn cần đặt trước.”
Có giám khảo chưa từng ăn, hơi buồn bực: “Ông chủ không biết làm ăn.”
Giám khảo nói chuyện lắc đầu: “Quả thật có chút, nhưng không phải là không có nguyên nhân. Người nhà ông ấy bận rộn một ngày mới có thể làm ra một bàn. Tôi nhớ vương gia tiền triều còn để lại chữ cho đồ ăn nhà họ Đàm, bây giờ còn treo ở trên tường của Hạnh Hoa Trai.”
Nhóm giám khảo có phần hoài niệm: “Làm chậm mới tinh tế.”
Kỷ Tử Hoài làm ba món ăn, xá xíu mật ong, bào ngư biển kho, canh nấm đầu khỉ.
Giám khảo thưởng thức từng món, vô cùng thoả mãn.
“Xá xíu mật ong này dùng thịt heo thượng hạng, hơi nước khống chế vô cùng tốt, trong mật thêm dầu, vừa non vừa thơm.”
“Nấm đầu khỉ này chắc là dùng nấm thượng hạng của núi Đại Hưng An, đúng là sảng khoái.”
“Hình như đây là bào ngư thượng hạng của nước ngoài, vị nồng thịt dày.”
Giám khảo chính ăn xong thì hơi kinh ngạc: “Sao cảm giác hơi khác với đồ ăn ở Hạnh Hoa Trai, mùi vị dường như đậm đà hơn một ít.”
Kỷ Tử Hoài gật đầu: “Mẹ tôi đã thay đổi một mức độ nhất định trên cơ sở ban đầu.”
Sau khi Kỷ Tử Hoài đến thủ đô thì đồ ăn tham gia thi đấu đều đến từ thực đơn mà mẹ để lại. Mỗi một lần so tài xong đều sẽ nhắc tới tên mẹ, lâu ngày, giám khảo chỉ cần biết Kỷ Tử Hoài thì sẽ biết Đàm Ngưng.
Giám khảo chính tưởng là ý tưởng cải tiến của Đàm Ngưng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không ngờ ý tưởng của cô lại nhiều như vậy, hơn nữa lần nào thay đổi cũng tinh diệu như thế, vừa đúng chỗ, khiến người ta phải kinh ngạc.
Giám khảo chính khen ngợi, lại có chút tiếc hận: “Nếu như mẹ cậu còn sống thì chắc Hạnh Hoa Trai cũng sẽ không xuống dốc, rất có thể còn lên một tầng cao nữa.”
Đồ ăn nhà họ Đàm vốn đã rất lợi hại, cực kỳ phức tạp, Đàm Ngưng không chỉ muốn giữ mùi vị nguyên chất mà còn muốn sáng chế ý tưởng mới ở trên cách làm và mùi vị vốn có, quả là khó lại càng khó hơn.
Sau khi giám khảo chính giảng giải, khán giả đã hiểu sự khó khăn của việc cải tiến món ăn, có phần bừng tỉnh.
Kỷ Tử Hoài cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Có sư phụ ở đây, có lẽ anh ấy không làm được đầu bếp lợi hại nhất, thỏa mãn tiếc nuối mà mẹ không thể đạt tới, nhưng anh ấy có thể khiến tên của mẹ được nhiều người biết đến, cũng vẫn có thể xem là một cách hay.
Sau khi Kỷ Tử Hoài rời sân, Bạch Nhất Nặc đi lên đài.
Giữa cô và Kỷ Tử Hoài không giống như đang thi đấu, ngược lại giống như so tài, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ hơn so với thi đấu bình thường nhiều. Thậm chí họ còn hẹn phải làm bao nhiêu món ăn.
Cô cũng làm một lạnh một nóng một bát canh.
Cô làm ba món ăn tinh tế phiền hà, đẹp đẽ tao nhã, vừa vào sân đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ánh mắt giám khảo chính lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đẹp quá.”
Bạch Nhất Nặc giải thích: “Đây là gà thái miếng dư vị, cá mè sốt và canh ngân cúc.”
“Đây là ba món trong bữa tiệc xa hoa mà tôi giỏi nhất.”
Gà thái miếng dư vị màu trắng như tuyết, được thái thành từng miếng mỏng có kích cỡ giống nhau, bày trên đĩa thật chỉnh tề. Cá mè sốt được chứa trong một cái bát canh, cá mè tươi ngon béo mập được lọc xương, thái thành miếng cá, lại xếp chồng thành hình cá mè. Màu sắc nước canh vàng óng trong suốt, rau cải chíp bên cạnh giống như phỉ thúy. Canh ngân cúc thoạt nhìn càng đáng ngạc nhiên, một miếng đậu phụ được thái một trăm lẻ tám đao thật chỉnh tề, rơi vào trong nước nom như hoac cúc màu bạc nở rộ.
Về phần tại sao lại thái một trăm lẻ tám đao thì thật ra là bởi vì một cộng tám bằng chín, chín là số cực, là số của hoàng gia.