Trước khi tranh tài, cô và Kỷ Tử Hoài đã trò chuyện, trong đầu luôn suy nghĩ tốt cuôc mình nên làm món gì.
Giữa lúc cô mê mang thì đột nhiên nghĩ đến phần thưởng của lần tranh tài này là cầm dao trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức, trong đầu lập tức có linh cảm.
Vậy làm một món bữa tiệc do chính phủ tổ chức loại nhỏ đi.
Đây là việc mà nữ quan Thượng Thực như cô cực kỳ nắm chắc.
Muốn làm trọn bộ bữa tiệc do chính phủ tổ chức tất nhiên là không được. Triều Đại Ngụy có rất nhiều loại quốc yến, bao gồm thiêu vĩ yến đốt tiền nhất, văn yến phong nhã nhất, tôn yến long trọng nhất. Một loại tôn yến ít đồ ăn nhất cũng có ba mươi sáu món.
Mỗi món ăn trong những thức ăn này đều rất mất thì giờ và công sức, cô làm ba món đã đến cực hạn rồi.
Giám khảo vô cùng kinh ngạc: “Tôi chưa từng nghe qua tên của ba món ăn này, đây là từ đâu mà đến?”
“Là tôi tự nghĩ ra.” Bạch Nhất Nặc cười.
Cô thi đấu đến bây giờ, quen làm đồ ăn của người khác, cũng muốn làm món ăn tự nghĩ ra.
Nhóm giám khảo im lặng, ngoại trừ đậu phụ kim tương bạch ngọc lúc trước, ba món ăn này lại là đồ ăn tự nghĩ ra!
[Đầu bếp khác vẫn còn đang học thực đơn, còn cô ấy đã bắt đầu tự chế. Bà chủ Bạch, đáng sợ!]
[Kẻ nấu ăn tay mơ quỳ xuống trước đại thần.]
[Cái này có gì mà kinh ngạc, mỗi ngày tôi cũng tự nghĩ ra đồ ăn đấy, chỉ có điều sáng tạo đều là cách xử lý hắc ám, hu hu.]
Bạch Nhất Nặc thấy nhóm giám khảo sửng sốt, thế là lên tiếng nhắc nhở: “Xin hãy thưởng thức đi ạ, những món ăn này đều là mới ra lò, là lúc mùi vị tốt nhất.”
“À, được.” Giám khảo chính lấy lại tinh thần, gắp một miếng gà dư vị bỏ vào trong miệng. Thịt gà mới vừa vào miệng, mùi vị tươi ngon đã đâm thẳng vào nụ vị giác của anh ta.
“Tươi quá!” Giám khảo chính mở to hai mắt.
Bạch Nhất Nặc giải thích: “Gà dư vị dùng canh loãng nấu thành. Canh gà loãng này dùng canh gà già ninh trong nồi đất, thịt gà cần ninh đến mức chín mềm. Sau khi ninh gà xong thì chiên thịt gà với hành một lần, khóa lại nước thịt bên trong. Sau đó thái thành lát, thêm ít xì dầu thu, lại bỏ vài giọt nước bào ngư tăng độ tươi.”
Giám khảo chính vô cùng thán phục: “Thuần của xì dầu, tươi của bào ngư, thơm của mỡ hành hoàn mỹ dung hợp, đơn giản thành thể, tự thành kinh điển. Trình tự mùi vị phong phú làm khoang miệng người ta lưu hương, thảo nào gọi là miếng gà dư vị.”
Cá mè sôt thì càng tuyệt hơn nữa.
Chỉ uống một hớp canh đã có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.
Tục ngữ nói, giọng của con hát, canh của đầu bếp. Canh nấu có ngon hay không, phản ánh người đầu bếp này có giỏi hay không.
“Ngon quá, ngon quá.” Giám khảo chính hết sức chấn động, trong lòng không ngừng khen ngợi.
Anh ta không chỉ là kẻ ham ăn mà còn là một bậc thầy nấu nướng. Anh ta chưa từng ăn canh tinh khiết và thơm ngon như vậy, bởi vì nguyên nhân làm nghề, anh ta càng hiểu chuyện này khó đến đâu.
Cá mè sốt dùng cá mè tươi, thịt non, mùi vị thuần khiết. Canh của món cá mè sốt này không chỉ có vị tươi của cá, còn có vị tươi của canh cá loãng.
Giám khảo chính hơi xúc động: “Tục ngữ nói, cá là vật vô vị, cần xem tay nghề chế biến thức ăn của đầu bếp. Rõ ràng là vật vô vị nhưng cô có thể làm ra khẩu vị cực phẩm như vậy. Chí vị trong vô vị, đúng là âm thanh to nhất đẹp nhất mà lại như vô thanh!”
Món canh ngân cúc cuối cùng càng làm người ta kinh ngạc.
Đậu phụ được cắt một trăm lẻ tám đao thật chỉnh tể, dập dềnh ở trong canh, đẹp đến khó tin.
Hai loại vừa rồi đều đạt đến mùi vị cực hạn, mùi vị của canh ngân cúc không kích thích như vậy, không đậm đà như vậy nhưng lại tươi mát thanh đạm, lưu hương sâu sắc.
Dường như kéo màn sau khi kết thúc hí khúc, khiến trình tự thưởng thức càng thêm phong phú, khiến người ta càng nhớ kỹ hơn.
Giám khảo chính một lần thưởng thức hết ba món ăn này, có phần mất hồn mất vía. Một lát sau, cuối cùng anh ta mới lấy lại tinh thần, cảm giác sợ hãi.
Món thứ nhất miếng gà dư vị, mùi vị như lựu đạn, nổ người ta đến ngẩn ngơ, khiến giám khảo từng thưởng thức nó quên sạch đồ ăn lúc trước.
Món thứ hai cá mè sốt, mùi vị đậm đà lâu dài, khiến nhóm giám khảo vô cùng hưởng thụ.
Món thứ ba canh ngân cúc, mùi vị tươi mát hợp lòng người, là để kết thúc, an ủi nụ vị giác bị kích thích của các giám khảo.
Ba món ăn này không phải là vỗ ót một cái, tùy ý nghĩ ra mà là qua thiết kế tỉ mỉ, ngay cả trình tự cũng được tính toán kỹ.
Toàn bộ quá trình đánh giá trầm bổng phập phồng, có mở đầu, có cao trào, có kết thúc. Mặc dù họ chưa ăn bữa tiệc hoàn chỉnh mà Bạch Nhất Nặc nói nhưng chỉ từ ba món ăn này cũng đã có thể nhìn ra một góc băng sơn.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Bạch Nhất Nặc từ từ trở nên thận trọng.
Kinh nghiệm quá thành thục, tay nghề thật lợi hại.
Có mấy lời không thể nói trước ống kính, giám khảo chính chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.