Trương Nhược không nghĩ ra: “Sao mọi người đột nhiên không nói gì vậy?”
Tô Mạt Mạt nói: “Bốn món ăn trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức đó chính là do bà chủ của chúng tôi làm.”
“Vãi đạn cô khoác lác đúng không?” Trương Nhược lấy điện thoại ra, mở tin tức đọc lúc trước ra, trong này có viết tên của đầu bếp.
Đầu bếp tên là Bạch Nhất Nặc, tiệm cơm đó tên là Bạch Ký.
Tay Trương Nhược run lên, điện thoại suýt chút nữa rớt xuống, khiếp sợ không thôi: “Đầu bếp của bữa tiệc do chính phủ tổ chức.”
Vừa biết được danh hiệu này, ở trong mắt Trương Nhược, toàn bộ quán cơm nhỏ trở nên nguy nga lộng lẫy, trang trọng nghiêm túc.
Sau khi nếm hết đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm, ấn tượng này càng thêm sâu sắc.
An Thanh và Khương Tân Di tương đối thẳng thắn, khen hết cả bốn món ăn này. Mặc dù An Án không khen quá khoa trương nhưng tốc độ ăn cơm đã chứng tỏ cậu ấy thoả mãn cỡ nào.
Sau khi cơm nước xong, Trương Nhược không rời đi, muốn nói lại thôi, giống như táo bón vậy.
Bạch Nhất Nặc hơi nghi hoặc, hỏi: “Sao vậy?”
Trương Nhược nói: “Tôi vừa mới xem bình luận trên mạng, họ nói đồ ăn chỗ mọi người rất khó giành, nếu như tôi bán nhà cho cô thì về sau cô dành cho tôi một vị trí đi. Đương nhiên, khẳng định sẽ trả tiền.”
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối, âm u hoa liễu lại một thôn.
Trương Nhược lại bằng lòng bán nhà rồi!
Còn về chỗ ngồi thì là một chuyện rất nhỏ.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Đương nhiên có thể.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Trương Nhược nói.
Bạch Nhất Nặc nghe xong lời của anh ta, có phần thất thần. Thật ra cô thật sự không ngờ Trương Nhược sẽ đồng ý sảng khoái như vậy, lúc đầu cô đã chuẩn bị tìm những người khác.
Nghe nói bây giờ có nhiều cách ngoại giao kỳ lạ, chẳng lẽ cô là ngoại giao ăn cơm?
Tiền của Bạch Nhất Nặc rất nhiều, không chỉ có tiền mình kiếm được còn có tiền thưởng thi đấu, tiền thưởng từ bữa tiệc do chính phủ tổ chức, tiền thường của viện bảo tàng, còn có tiền Tiêu Vũ cho... Nói chung, không cần lo lắng không mua được mấy căn nhà này. Nếu như có chỗ không đủ thì cũng có thể tạm thời vay ngân hàng.
Ba tầng lầu này đều rất rộng rãi, lầu gác cũng rất lớn, hoàn toàn có thể thay đổi thành nhà hàng.
Say khi kế hoạch xong, Bạch Nhất Nặc lại tìm đến cha Từ, trog chuyện công việc tu sửa với ông.
Tầng thứ nhất và tầng thứ hai vốn đã được trang trí xong xuôi, mang vẻ cổ kính. Cô dự định cũng sửa tầng ba tầng bốn tầng năm thành kiểu cổ phong, lầu gác tầng thứ sáu thì chuẩn bị sửa thành kiểu tây. Sở dĩ tầng thứ sáu sửa sang như vậy là để chuẩn bị cho khách ăn đồ tây của Khương Tân Di.
Đồ ăn của Bạch Nhất Nặc không có thay đổi nhưng phía sau thêm vào những đồ ăn của người khác. Thực đơn của Bạch Ký dày hơn rất nhiều, hơn nữa đồ ăn của những người khác tốn thời gian tốn sức tốn nguyên liệu, giá phổ biến khá đắt.
Thật ra Bạch Nhất Nặc có phần lo lắng, lo lắng sau khi tiệm cơm thay đổi quá nhiều, có lẽ các khách hàng không thể chấp nhận được.
Nhưng sự việc nằm ngoài dự liệu của cô, các khách hàng thích ứng rất nhanh, thậm chí còn rất thích thú. Khách hàng xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch nhìn thấy đồ ăn lúc trước còn ở đây thì không sao nữa. Kẻ có tiền nhìn thấy món ăn mới thì hai mắt tỏa sáng. Họ không thiếu tiền, chỉ muốn ăn ngon, món ăn mới quá hợp khẩu vị của bọn họ.
“Ô hô, năm người đầu bếp, vui sướng gấp năm lần.”
“Bà chủ Bạch, cô để tôi trèo tường một phút trước nhé, tôi lập tức quay lại.”
“Đầu bếp mới tuyển vô cùng giỏi, bà chủ tay chân lèo khèo, tôi còn sợ cô ấy mệt đến ngất đi. Tuyệt đối không phải tôi đa tình.”
“Tôi đã sớm chê vị trí quá nhỏ rồi, mở rộng mới tốt.”
Bạch Nhất Nặc thấy các khách hàng đều thích ứng tốt, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Tài nấu nướng của Kỷ Tử Hoài lại lên một bậc thang mới, các khách hàng nếm hết tay nghề của anh ấy thì nhao nhao khen ngợi không ngớt.
“Tê dại luôn rồi, thì ra bếp phụ của Bạch Ký cũng lợi hại như vậy!”
“Thì ra đây chính là lão tăng quét rác trong truyền thuyết sao?”
“Anh ấy và bà chủ Bạch cùng vào trận chung kết, là do bà chủ Bạch dạy dỗ, hơn nữa gia học uyên thâm, sẽ không tệ đâu.”
Món ăn nhà họ Viên mà anh em họ An biết làm ngon tuyệt cú mèo, nổi tiếng quốc tế, rất nhanh đã có một nhóm khách hàng lớn.
“Lúc còn sống lại có thể ăn được đồ ăn của Văn Hội Lâu ở Hải Thị, cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.”
Nếu như khách hàng ăn chán món trung rồi, còn có thể nếm thử cơm Tây. Điều khá thú vị là bởi vì sự qua lại của các món ăn ngon, rất nhiều khách hàng đến vì Khương Tân Di cũng bị món trung của Bạch Ký hấp dẫn. Hai loại khách hàng không ngừng dịch chuyển, đội ngũ hai bên liên tiếp lớn mạnh. Lầu gác tầng thứ sáu đã không còn chỗ ngồi nữa.
“Tôi muốn ăn cái gì cũng đều có thể tìm được ở chỗ này, bây giờ ngay cả cơm Tây cũng có, còn có ẩm thực phân tử, Bạch Ký đã trở thành thương nghiệp cung ứng đồ ăn ngon rồi.”
Đầu bếp mới đến không chỉ hóa giải áp lực của Bạch Nhất Nặc còn làm cho cả tiệm phát triển không ngừng. Nghiệp vụ bán hàng ship bị cản trở ban đầu bởi vì nhân lực không đủ đã có mùa xuân thứ hai.
Một nửa thức ăn của Bạch Ký có giá cả phải chăng, một nửa thức ăn còn lại, bao gồm thức ăn của đầu bếp mới đều có giá đắt đỏ. Nhưng điều này không ngăn cản được sự nhiệt tình của những người tham ăn, lượng tiêu thụ liên tiếp tăng cao, gần như là một ngày thu một đấu vàng.
Các đầu bếp của Bạch Ký tùy tiện lôi ra một người đều là đầu bếp thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, hấp dẫn rất nhiều kẻ tham ăn trong cả nước.
Thời gian trôi qua, khách hàng của Bạch Ký càng ngày càng đông đảo, danh tiếng cũng càng lúc càng lẫy lừng. Nó đã không còn là quán cơm nhỏ trước kia mà từ từ bành trướng thành tiệm cơm lớn nổi tiếng của Hải Thị.