Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan (Dịch Full)

Chương 675 - Chương 675 - Phiên Ngoại: Quán Cơm Nhỏ Được Mở Rộng Rồi! 1

Chương 675 - Phiên ngoại: Quán cơm nhỏ được mở rộng rồi! 1
Chương 675 - Phiên ngoại: Quán cơm nhỏ được mở rộng rồi! 1

Khu Hồng Ninh không tính là trung tâm thành phố nhưng vẫn là con trai của Hải Thị, tiến trình thành thị phát triển rất nhanh. Sau lần chỉnh đốn và cải cách này, chợ đen đã thay đổi rất nhiều.

Kiến trúc trái quy định bị tháo dỡ, các loại tình huống trái quy định bị chỉnh đốn và cải cách, mặt tường cũng được tiến hành quét sơn lại một lần.

Sau khi Bạch Nhất Nặc cùng những người khác trở lại Hải Thị liền nhìn thấy chợ đen rực rỡ hẳn lên. Nếu không phải là cô đã quá quen thuộc với chợ đen thì thậm chí còn không dám nhận.

Lúc cô trở lại trong tiệm, còn chưa nghỉ ngơi, quản lý thành phố đã tìm tới cửa.

Quản lý thành phố thông báo tình trạng các công trình địa phương với thương gia một lần, sau đó nói với Bạch Nhất Nặc: “Tiền tài và nhân lực đầu tư vào chợ đen lần này rất nhiều, xung quanh còn xây dựng chòi nghỉ mát và những công trình công cộng khác.”

Bạch Nhất Nặc cười nói: “Vậy thì thật tốt, nhưng tại sao phải làm như vậy?”

“Cô không biết nguyên nhân ư?” Quản lý thành phố có phần buồn bực.

“Sao vậy?”

Quản lý thành phố nói: “Là bởi vì Bạch Ký đấy!”

Đội trưởng quản lý thành phố cũng là người quen cũ nên nói không kiêng dè: “Lưu lượng người ở con đường này của mọi người rất nhiều, mấy con phố ẩm thực quanh đây kém xa chỗ mọi người cho nên chính phủ chuẩn bị quy hoạch chợ đen thành khu vực phát triển trọng điểm cho nên đầu tư vào rất nhiều tài chính.”

Bạch Nhất Nặc đã hiểu: “Thì ra là vậy.”

Quản lý thành phố cười nói: “Còn không phải sao? Căn cứ số liệu hậu trường thể hiện, nửa năm trước, sau khi Bạch Ký khai trương một lần nữa, lượng người bình quân đi qua con đường này đã tăng gấp mười lần, ngay cả mức kinh daonh của các thương hộ chung quanh cũng tăng lên không ít, cô nói có nên phát triển hay không?”

Rất nhiều người đi tới Bạch Ký ăn, ăn xong rồi bình thường sẽ đi dạo một chút, mua một ít đồ ăn, mua một ít món đồ chơi nữa. Nơi đây bất chợt tạo thành vòng tiểu thương lấy Bạch Ký làm trung tâm.

“Cảm ơn chính phủ.” Bạch Nhất Nặc nói.

Sau khi quản lý thành phố đi, Bạch Nhất Nặc không nghỉ ngơi nữa mà chuẩn bị đi tìm cửa hàng.

Bây giờ mặc dù tầng hai cửa hàng không nhỏ nhưng đối với đám đầu bếp cô tuyển đến vẫn là quá nhỏ, không có không gian phát triển. Bạch Nhất Nặc chuẩn bị mở rộng cửa hàng ít nhất là gấp hai lần.

Người địa phương biết chuyện địa phương, người Bạch Nhất Nặc tìm tới đầu tiên chính là các hàng xóm.

Bởi vì Bạch Ký khiến việc kinh doanh của phần lớn thương hộ tăng cao, các hàng xóm vốn đã mang vẻ mặt ôn hòa đối với Bạch Nhất Nặc, quả thực xem cô như con gái ruột. Họ nghe thấy cô muốn tìm cửa hàng thì lập tức phát động thân thích bạn bè cùng tìm.

Cứ thế, cuối cùng bọn họ đã tìm được thật, hơn nữa còn ở ngay trên lầu của Bạch Ký.

Kiến trúc chỗ mà Bạch Ký mở là một nhà lầu, cao năm tầng, bên trên còn có một lầu gác, hơi hướng phương tây.

Tầng ba, tầng bốn, tầng năm và lầu gác phía trên Bạch Ký đều bị bỏ trống.

Ở chợ đen tấc đất tấc vàng này đúng là một hành động phí của trời.

Bạch Nhất Nặc gọi điện thoại tới, trong loa truyền đến tiếng đánh bài.

Sau khi Bạch Nhất Nặc trình bày sự việc xong, đối diện dừng một chút, hỏi: “Cô gọi nhầm điện thoại rồi đúng không, nhà kia là của tôi sao?”

Bạch Nhất Nặc nhìn thoáng qua điện thoại, xác nhận không lầm sau đó nói: “Không sai, đây chính là số điện thoại mà anh để lại ở chỗ bảo an mà.”

“Bán thì có thể bán, nhưng mà tôi đã mua nhà ở đó bao giờ đâu?” Trương Nhược buồn bực.

Bạch Nhất Nặc và Trương Nhược đều ngơ ngác, cuối cùng họ hẹn buổi chiều gặp mặt.

Lúc xế chiều, Trương Nhược mở cửa xe sang trọng ra.

Anh ta ngẩng đầu nhìn căn nhà phía trên, như thể nghĩ ra cái gì, hai tay chắp lại: “À, tôi nhớ ra rồi, ba năm trước đây, bạn tôi muốn ra nước ngoài, trước khi đi đã chuyển nhà cho tôi. Tôi nhận nhà nhưng vẫn chưa có thời gian đến xem nhà, sau đó thì quên mất.”

Thế là Bạch Nhất Nặc bèn nói: “Vậy có thể bán căn nhà trên lầu cho tôi không?”

“Nhưng tôi không thiếu tiền, tôi lười bán căn nhà này.” Trương Nhược nói.

Bạch Nhất Nặc và Trương Nhược nói một hồi, nhưng đối phương vẫn không chịu đồng ý. Trương Nhược ăn mặc sang trọng, nhìn qua không giống như người thiếu tiền, giá nhà ở Hải Thị mỗi ngày một cái giá, luôn tăng lên, quả thực có thể không bán.

Bạch Nhất Nặc thở dài.

Nếu như có thể mua lại căn nhà này thì Bạch Ký sẽ trực tiếp biến thành năm tầng lầu, tầng trên cùng còn có một tầng lầu gác, dung lượng mở rộng gần như gấp hai, vậy thì đúng là không thể tốt hơn nữa.

Nhưng chủ nhà không muốn bán, dù cho cô đủ tiền cũng không mua được.

Buôn bán không thành còn tình cảm, Bạch Nhất Nặc vẫn tỏ vẻ mặt ôn hoà: “Được rồi, vậy cám ơn anh. Bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, có muốn đến chỗ chúng tôi ăn bữa cơm không?”

“Cô mở quán cơm?”

“Vâng.”

“Được.” Trương Nhược quả thật đang hơi đói bụng, bèn theo Bạch Nhất Nặc đi vào Bạch Ký.

Bây giờ Bạch Ký vẫn chưa kinh doanh, trong tiệm không có khách. Bạch Nhất Nặc ra tay làm bốn món ăn một món canh, các đầu bếp mới tới cũng mỗi người làm một món ăn.

Lúc đầu Trương Nhược đang nghịch điện thoại, đột nhiên trong không khí tràn ngập một mùi thơm mê người, khiến anh ta kìm lòng không đậu để điện thoại di động xuống, nhòm đồ ăn trên bàn.

Bởi vì những người khác cũng muốn nếm thử đồ ăn cô làm ở trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức cho nên cô vẫn làm món ăn bốn mùa như trước.

“Trúc xanh báo xuân, trăng hạ hoa sen...”

Trương Nhược càng nghe càng cảm thấy quen tai, hơi nghi hoặc nói: “Tại sao tôi cảm giác gần đây dường như từng nghe thấy tên của mấy món ăn này ở trong tin tức? Hình như là phu nhân tổng thống nước C đề cử...”

“À tôi nhớ ra rồi, có phải bữa tiệc do chính phủ tổ chức lên hotsearch gần đây chính là bốn món ăn này, cô còn có thể làm món ăn của đầu bếp trong bữa tiệc do chính phủ tổ chức ư?” Trương Nhược kinh ngạc không thôi.

Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt người chung quanh đã thay đổi, đều có chút vi diệu.

Bình Luận (0)
Comment