Sau khi ăn món phở gà, bà Vương mới cảm thấy thỏa mãn đã lâu chưa gặp, bà ấy đã chưa từng có cảm giác này kể từ khi rạn nứt với đứa con trai út. Cái cảm giác ấm áp trong miệng, ấm áp trong người, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, khiến bà ấy có cảm giác như mình có lại sức mạnh.
Bà Vương chậm rãi ăn từng miếng bánh phở, lúc này bà ấy mới phát hiện ra khóe mắt của mình có hơi ươn ướt. Bà ấy đưa tay chạm vào mắt, sau đó lấy ra từ trong túi một chiếc khăn tay cũ, ở bên trong khăn có rất nhiều tiền lẻ và tiền giấy.
Chiếc tay màu đỏ, ở trên mặt có khắc chữ hỷ, khi con trai út của bà ấy lấy vợ cách đây hơn mười năm trước, bà có tìm cửa hàng cũ còn bày bán vật này để mua, nhưng con trai út của bà ấy lại sợ quê mùa nên không hề muốn giữ lại, mà vứt hết tất cả những món đồ mà bà ấy tặng vào sọt rác. Bà ấy cảm thấy như vậy thì lãng phí, cho nên mới nhặt nó về nhà. Qua nhiều năm như vậy, góc khăn tay cũng đã có chút bạc màu.
Bà Vương không chịu ăn miễn phí, nên bà ấy đã trả tiền, hơn nữa bà ấy còn không ngừng khen Bạch Nhất Nặc: “Món phở này của cháu đúng là không chê vào đâu được, tới giờ tôi chưa từng ăn qua món phở nào ngon như vậy.”
Bạch Nhất Nặc cũng không thể lay được bà ấy, nên cũng chỉ có thể nói giá tiền. Còn về phần có nên khuyên bà Vương hay không, thì Bạch Nhất Nặc lại chọn không làm như vậy. Ngạn ngữ có câu rất hay, sau sự cố ít ít mở miệng, nhìn thấu lòng người chỉ gật đầu. Không gia đình nào mà không gặp những rắc rối, cô cũng không nghĩ mình có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng bà Vương.
Cô đưa bà Vương một tô phở gà, chỉ là muốn khiến hàng chân mày thường xuyên cau chặt lại trong vô thức của bà ấy có thể được thả lỏng một lúc thôi.
Bà Vương trả tiền xong thì lập tức xoay người rời đi, bà ấy nói là phải tiếp tục đi giao hàng. Mặc dù nhìn bề ngoài bà ấy rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của bà ấy đã bị tô phở gà này làm gợn sóng lớn.
Bà Vương nghĩ tới lúc đứa con trai cả vẫn chưa đi nước ngoài, vì khách đặt một con gà mà sau đó lại chợt đổi ý không cần nữa, nên bà ấy đã mang gà về nhà nấu phở.
Bà ấy sờ đầu của đứa con trai út với tràn đầy yêu thương rồi thúc giục cậu mau ăn mau ăn, vì vậy nên hơn nửa con gà đã vào trong bụng cậu con trai út.
Kết quả, khi cậu con trai cả còn đang học tiểu quay về, chỉ thấy trên bàn vô cùng bừa bãi.
Bà ấy có chút lúng túng, nhưng rất nhanh bà ấy đã trấn tĩnh lại, và đẩy phần còn dư lại cho con trai cả, nhưng mà trong chén chỉ còn lại chút thịt vụn.
Đứa con trai út ở bên cạnh sờ cái bụng phình lên của mình, rồi chùi miệng nói: “Mặc dù anh thường ăn phần còn dư lại của. Nhưng hôm nay phở gà quá ngon, con không muốn để anh ăn. Mẹ, mẹ cất nó vào trong tủ lạnh đi.”
Bà ấy còn chưa kịp phản ứng, thì đứa con trai cả vốn dĩ đang cảm thấy khá vui sướng khi nghe có gà để ăn, lúc này lại bày ra vẻ khó coi.
Giọng của người nói bà ấy thiên vị cứ vang vẳng bên tai bà ấy, nhưng lúc đó bà ấy không cảm thấy bản thân đối xử không tốt cậu con thứ hai ở chỗ nào. Em trai còn nhỏ như vậy, thằng bé nhường một tí cho em trai thì có gì mà không đúng? Có thịt gà ăn là đã tốt rồi, trước đây đến cả gà cũng không có mà ăn.
Bà Vương lại càng phát hiện ra rằng con trai cả không hề hiểu chuyện, hơn nữa còn trầm mặc ít nói, không hoạt bát đáng yêu bằng đứa con trai út, vì vậy nên bà ấy càng ngày càng không thích thằng bé. Sau khi đứa con cả nói muốn ra nước ngoài, thì bà ấy thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì như vậy thì bà ấy có thể để lại nhà của chồng cho đứa con trai út mà bà ấy yêu thích, mà không hề có bất kỳ lo lắng nào.
Sau đó, ngôi nhà đã được để lại cho đứa con trai út, nhưng nó lại không cho bà ấy ở trong nhà: “Trong nhà chỉ có hai cái phòng ngủ, Tiểu Ngư lại sinh cho mẹ một đứa cháu trai, chi bằng mẹ nhường cái phòng cho đứa cháu trai cả của mẹ ở đi. Chắc chắn là mẹ không chịu nổi cái cảnh đứa cháu trai cả của mẹ không có chỗ để ở, chỉ có thể chen chúc vào một cái giường của tụi con đâu nhỉ.”
“Vậy mẹ ở đâu?”
“Không phải mẹ có thể bày cái giường ở phía sau chợ nông sản sao, mẹ ngủ ở đó đi, hơn nữa mẹ còn có thể đề phòng ăn trộm.”
Từ trước đó bà Vương không cảm thấy bản thân mình thiên vị, đến khi bà ấy bị đuổi đi như con trai cả thì bà ấy mới đã sai bao nhiêu. Cử lại, so với đứa con trai cả biết thức thời chủ động dọn ra, thì bà ấy thảm hại hơn, đúng hơn là bị ép đi. Cũng vì tính cách của bà ấy, bà ấy không thích đem cái xấu ở trong nhà ra cho bên ngoài biết, nên bà ấy chỉ có thể im lặng mà ngậm cay nuốt đắng.