Con trai nói chưa dứt lời, thì Vương Dũng bắt đầu trở nên tức giận, thậm chí không thèm đánh nhau với vợ nữa.
"Mày cũng ăn cơm của ông đây, còn không thi đậu đại học, bảo mày ra ngoài làm công thì mày không đi, cả ngày ở nhà ăn bám. Sớm muộn gì cũng đuổi mày và mẹ mày ra khỏi nhà tao."
Con trai tỏ vẻ không thèm quan tâm, giống như bị nói đã quen, vừa chơi game, vừa đáp: "Sao ba nỡ đuổi con đi được, con là con trai duy nhất của ba mà, mai sau con còn phải dưỡng già cho ba nữa đấy."
"Bộ dạng rác rưởi này của mày, tao còn có thể trông cậy vào mà dưỡng già cho tao sao? Sợ là mặt trời sắp mọc đằng tây luôn rồi!"
"Ôi chao, ba à, ba lo lắng cái gì chứ. Dù sao bà nội và bác cả mỗi năm đều gửi đến rất nhiều tiền sao? Bác cả mỗi tháng đều gửi mười mấy ngàn về đây. Con căn bản không cần vất vả."
"Mấy năm nay tao đều đến xin tiền bà mày, nhưng bà ấy không đưa cho tao nữa. Nói muốn để lại cho bác cả của mày, đúng là một lão bất tử* mà. Cái này chẳng phải là nói đùa sao? Bác cả của mày đã nhiều năm không trở về nước, xem bà còn có thể đưa tiền cho bác cả của mày được không?" - Vương Dũng càng nói càng tức giận: "Những năm này, lão bất tử này thật đúng là càng ngày càng tinh, càng ngày càng đề phòng tao. May mà lúc đó tao không đưa phương thức liên lạc với bác cả của mày cho bà ấy, có gửi tiền cũng không cho bà ấy biết, nếu không, lão bất tử kia chắc chắn sẽ không cho tao một xu."
(*) Lão bất tử: ý chỉ mắng những người lớn tuổi sống mãi vẫn chưa chết.
Con trai nói: "Vậy thì ba thật là quá lợi hại, liệu sự như thần, nếu không cả nhà chúng ta đều phải ăn không khí rồi."
Vương Dũng lúc đầu vì thua tiền mà có chút chán nản, trông thấy hai con bọ gạo càng tức giận hơn, nhưng vừa nghĩ đến mỗi tháng anh trai đều gửi nhiều tiền như vậy, hôm nay thua năm ngàn đồng cũng không sao.
Anh ta có chút đắc ý: "Tháng sau, tao sẽ lừa bác cả của mày, nói bà nội mày đang ốm cần phải mổ, để anh ta gửi thêm mấy chục ngàn đến."
Trong lòng của anh ta càng nghĩ càng đẹp, từ trên mặt đất đứng dậy, nghĩ đến cửa còn chưa đóng, liền chuẩn bị đóng cửa lại.
Kết quả quay đầu nhìn, thì thấy có một người lạ mặc vest, đi giày da đứng ngoài cửa, bộ dạng trông như một người thành đạt, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, hẳn là trẻ hơn anh ta.
Người lạ cầm quà tặng trên tay, đứng tại cửa ra vào, không biết đã nghe được bao lâu.
Vương Dũng khó chịu nhất là loại người thành công như vậy, giọng điệu của anh ta đặc biệt không tốt: "Mày là ai? Chưa bao giờ thấy vợ chồng đánh nhau à, còn nhìn nữa thì tao đánh cả mày đấy."
Vẻ mặt người xa lạ vừa thất thần, lại vừa sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Vương Dũng? Những lời em vừa mới nói là thật sao? Em không đưa tiền cho mẹ à?"
Vương Dũng càng ngày càng mất kiên nhẫn, nghe xong những lời này, đột nhiên cảm giác dáng vẻ và giọng nói của người này có chút quen thuộc.
Sau khi đầu óc bị cồn ăn mòn của anh ta từ từ phản ứng được người đàn ông này là ai, cơ thể anh ta bắt đầu cứng lại.
"Anh?! Sao anh lại về đây?"
…………………………
Hôm nay, khi bà Vương đang giao hàng, một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao bỗng xuất hiện bên cạnh, giúp bà xách túi.
"A Văn, vẫn là để mẹ mang đi, máu gà bẩn, đừng làm bẩn quần áo của con."
Một tiếng trước, bà Vương vẫn còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng về đứa con trai mà bà đã hơn 20 năm không gặp, đột nhiên xuất hiện trước mặt bà, bà vẫn chưa kịp phản ứng, Vương tổng thấy bà còn chưa đưa, thì liền xắn tay áo, chủ động đến giúp đỡ.
"Không sao, không bẩn, trước kia con cũng thường xuyên giao hàng cho mẹ mà, mẹ còn nhớ không?"
Bà Vương nghe xong, hai mắt lập tức đỏ hoe, so với đứa con trai út thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, lúc lên tiểu học sẽ giúp bà làm việc. Vương tổng vốn dĩ muốn an ủi bà Vương và bảo bà đừng lo lắng cho anh ấy, nhưng không ngờ mẹ anh ấy lại khóc.
Anh ấy hơi luống cuống tay chân, nghĩ không ra nguyên nhân khiến mẹ mình buồn, chỉ có thể đoán là vì em trai của anh ấy. Anh ấy cũng không ngờ em trai mình lại là một kẻ đểu cáng như vậy, thế mà lại đuổi mẹ ra khỏi nhà và để mẹ ngủ ở chợ nông sản. Toàn bộ số tiền mà anh ấy gửi cho em trai đều bị gia đình em trai nuốt riêng, chia tiền cũng không dùng trên người mẹ anh ấy, mà còn báo mẹ anh ấy bình an, truyền đạt sai tin tức.
Quả thực quá vô liêm sỉ!
Vương tổng thở dài, an ủi bà Vương: "Mẹ, con sẽ giúp mẹ dạy cho nó một bài học. Nếu không phải vì con, mãi không trở về nước, mẹ đã không chịu khổ nhiều năm như thế."