Bà Vương vẫn còn mù tịt không biết gì,
Nhìn thấy đứa con trai thứ hai hơn hai mươi năm không gặp, cho rằng mình giống như đang nằm mơ, có một cảm giác không chân thật mãnh liệt. Bà ấy nhéo bắp đùi của mình.
Chỉ sau khi cảm nhận được nỗi đau mới dám tin rằng đứa con trai thứ hai đã quay trở lại.
“Không phải như con nghĩ đâu, mẹ đau lòng không phải vì em trai của con. Mẹ đã nhìn thấu thằng bé.” Bà Vương lau nước mắt một phen. Chao ôi, cũng tại vì bà ấy đối xử tệ bạc với con trai của mình, nó mới cảm thấy niềm vui hay nỗi buồn của mình đều vì em trai.
Mấy năm nay bà ấy cũng kiếm được một khoản tiền.
Bất kể Vương Dũng có khóc lóc om sòm đe dọa thế nào, bà ấy vẫn cắn răng không nói một lời. Bà ấy muốn cầm theo số tiền tiết kiệm này để khi vào trong quan tài,
Nếu đứa con trai thứ hai có trở về gặp bà ấy, bà ấy cũng có thể để lại số tiền này cho ông,
Để đền bù món nợ của bà ấy đối với ông.
Bây giờ bà ấy cảm thấy mình tích góp đúng rồi, bởi vì xem ra đứa con trai thứ hai của bà ấy không được khá lắm.
Bà Vương không đọc được bảng tên,
Không biết bộ quần áo trên người Vương tổng trị giá bao nhiêu tiền,
Chỉ cảm thấy không bằng dây chuyền vàng mắt xích to bự đeo quanh cổ Vương Dũng trông sang trọng hơn. Với lại nếu so sánh ông với Vương Dũng cao to vạm vỡ mà nói,
Người gầy đi nhiều.
Vừa nghĩ tới cuộc sống của đứa con trai thứ hai chẳng ra gì,
Còn mang về nhiều tiền như vậy,
Trong lòng bà Vương càng thêm áy náy.
Bà ấy nhớ tới đơn hàng cuối cùng trong cửa hàng là của Tiệm cơm Bạch Ký, lần trước ăn món phở gà ngon như thế, vì vậy bà ấy muốn đưa con trai đi ăn một bữa thật ngon, nên bà ấy ngập ngừng nói: “Tiệm cơm Bạch Ký có món phở gà rất ngon, chúng ta cùng đi ăn đi.”
Vương tổng nghe đến tên của Tiệm cơm Bạch Ký,
Sau khi ngẩn người,
Bỗng chợt ngộ ra: “Thì ra món phở gà con ăn trưa nay thật sự có hương vị của quê nhà.”
Nửa tiếng sau, bà Vương và Vương tổng đến Tiệm cơm Bạch Ký, cả hai người đều gọi một bát phở gà.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bên người bà Vương xuất hiện thêm một người xa lạ, trong lòng có hơi lo lắng.
Lập tức lên tiếng dò hỏi.
Kết quả Vương tổng thản nhiên nói: “Bà ấy là mẹ của tôi.”
Chỉ một câu nói bình thường như vậy, bà Vương nghe xong thì nước mắt liền rơi lã chã, không ngờ rằng ông vẫn đồng ý thừa nhận bà ấy.
Đến khi cả hai người ngồi xuống, bà Vương nhận ra rằng bà ấy và con trai đã xa cách nhau quá lâu, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của đối phương, thậm chí đến hỏi han cũng không biết hỏi han như thế nào, càng không biết nên nói gì.
Lúc này phở gà được đưa lên, khiến bà Vương.bớt lúng túng.
Nước lèo nóng hổi bốc lên nghi ngút cuốn theo hương thơm tươi ngon lan tỏa trong không khí, mùi thơm của thịt gà, nấm, hành lá xắt nhỏ hòa quyện vào nhau, người không có cảm giác thèm ăn cũng bị đánh thức bởi hương thơm này.
Trong lòng bà Vương vô cùng lo lắng, ngửi được mùi thơm tươi mát trong không khí, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
‘Mẹ, mau ăn lúc còn nóng.”
Bà Vương không khỏi gật gật đầu: “Ừ, được.”
Ngay từ đầu bởi vì bà Vương quá lo lắng không biết nói cái gì, mới cúi đầu ăn phở. Nhưng rất nhanh bà ấy đã quên đi những muộn phiền vừa rồi, cả cơ thể đắm chìm trong thế giới của phở gà.
Kể từ ngày được ăn thử món phở gà, bà Vương người vốn nhịn ăn nhịn xài lại rất thích hương vị này, mỗi ngày đều sẽ đến tiệm cơm Bạch Ký để gọi một phần phở gà.
Rõ ràng là bà người bán gà, cho dù ăn đồ thừa khách hàng không lấy cũng coi như đã ăn rất nhiều năm, thật ra bà đã chán ăn thịt gà. Nhưng chén phở gà này khiến bà ấy nhớ tới cuộc sống thiếu thốn thời còn trẻ, cảm giác kinh ngạc và thỏa mãn khi lần đầu tiên được uống canh gà.
Thì ra trên đời có món ăn ngon như vậy. Vì vậy sau lúc đó, bà ấy đã lựa chọn bán gà.
Món phở gà này đã khơi gợi lại niềm đam mê của bà ấy đối với gà, làm cho bà ấy ăn nhiều như thế cũng không cảm thấy chán. Mỗi lần ăn đều có một cảm giác khác lạ, thỏa mãn cả cơ thể lẫn tinh thần, và mỗi ngày khi dùng bữa ở Tiệm cơm Bạch Ký là giây phút thư thái nhất trong ngày.
Thức ăn ngon xoa dịu lòng người, sau một bữa cơm, bầu không khí khó xử giữa hai người lập tức biến mất. Điều này khiến bà Vương không khỏi nhớ đến lúc Vương tổng còn ở nhà, cảnh tượng bọn họ cùng nhau ăn cơm. Mặc dù diện mạo của đối phương đã khác một trời một vực so với lúc còn nhỏ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã làm cho bà ấy có chút không dám nhận ra. Nhưng sau khi cùng nhau ăn bát phở gà, cảm giác quen thuộc lâu nay đã quay trở lại.