Vậy mà nữ sinh thật sự đăm chiêu suy nghĩ, dáng vẻ thận trọng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Tớ quyết định vẫn là gả cho chủ tiệm thôi, chủ tiệm cũng đẹp lắm đó. Anh trai này tuy đẹp trai thật nhưng không thể ăn thay cơm được, còn gả cho chủ tiệm không chỉ có thể thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của chủ tiệm mà còn có thể ăn cơm chiên thịt bò ngon ơi là ngon.”
Bạn học: “...”
Mặc dù giọng nữ sinh rất nhỏ, nhưng tai Kỷ Tử Hoài rất thính: “...”
Đợi đến khi cầm được thang bao vào tay, anh mới hiểu được tại sao nữ sinh kia lại nói như vậy.
Thang bao được anh ấy bưng trong tay đung đưa làm nước canh màu nâu bên trong cũng dập dờn phát ra tiếng “rì rào” “rì rào”, cứ như một giây sau sẽ đâm thủng vỏ ngoài thang bao mà trào ra.
Vỏ thang bao mỏng như giấy, gần như trong suốt, khiến cho người lần đầu nhìn thấy thang bao tò mò rằng, rốt cuộc đầu bếp đã làm như thế nào, mới có thể làm ra lớp vỏ mỏng lại có thể bao bọc nhiều nước súp như vậy, đúng là kỹ xảo thần thông!
Người ngoài nghề thì xem trò vui, người trong nghề thì xem cốt lõi. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy thang bao, nội tâm từ kinh ngạc đến ngỡ ngàng của Kỷ Tử Hoài cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Kỷ Tử Hoài đã học làm thang bao dưới sự hướng dẫn của đầu bếp có tay nghề làm thang bao hơn 50 năm, mới học một năm anh ấy đã được đối phương khen thạo nghề, còn làm tốt hơn ông. Thang bao mà đối phương làm thậm chí từng được đưa lên trong bữa tiệc do nguyên thủ quốc gia tổ chức, là vua không ngai vàng trong nghề.
Trước khi đến đây, Kỷ Tử Hoài rất tự tin với thang bao mình làm. Nhưng ngay lúc này, sau khi cầm thang bao tới tay anh ấy lại ngỡ ngàng rồi bất chợt hiểu được câu nói nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Anh ấy biết, mình đã thua.
Bởi vì anh ấy không thể làm ra thang bao như này được.
Độ dày thang bao chỉ bằng một nửa so với cái anh ấy làm, nhưng nước súp lại nhiều gấp đôi, còn lớn hơn cả bàn tay anh ấy.
Nếu như người khác miêu tả hình dạng thang bao này với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ không tin, dù sao cũng đã tập luyện một năm trời, vô số lần nhào nặn bột, làm ra vô số thang bao, trong mắt anh, thang bao như này gần như là điều không thể nào.
Như hiện thực lại nói với anh ấy rằng, thật sự có người có thể làm ra được.
Kỷ Tử Hoài tìm một chỗ ngồi xuống, bởi vì đã quá quen với cách ăn thang bao nên anh ấy thành thạo cầm đũa lên, đâm một lỗ nhỏ vào thang bao, ngay khoảnh khắc uống nước súp, suy nghĩ trước đó của anh ấy đã được xác minh.
Nguyên liệu làm nước sốt và cua lớn ở Hồ Dương Trừng dùng để làm thang bao gạch cua không quá đắt đỏ. Thạch da heo, canh gà, măng, nấm hương,... cũng không phải là nguyên liệu cao cấp gì thế nhưng qua tay người đầu bếp lại có thể phát huy 200% hương vị, những thứ này còn tươi hơn những nguyên liệu cao cấp đắt đỏ mà anh ấy dùng làm thang bao gạch cua.
Chẳng mấy chốc sau, Bạch Nhất Nặc nhìn thấy người vừa gọi thang bao gạch cua lại đi đến trước quầy thu ngân, vẻ mặt anh ấy hơi vội vàng: “Tôi có thể nếm thử những món ăn khác trong tiệm không?”
“Được thôi, nhưng anh vui lòng xử lý hết đồ ăn vừa rồi trước đã.”
Cơm chiên trứng, cơm chiên thịt bò, mì lạnh dầu đỏ, gà sốt tiêu đều đến tay, sau khi ăn mỗi chén một muỗng, Kỷ Tử Hoài hoàn toàn thừa nhận rằng, anh, người đã học nấu ăn từ năm năm tuổi, được người trong nghề gọi là thiên tài, tài nấu ăn thật sự không bằng cô gái trước mặt này.
Những nguyên liệu nấu ăn bình thường, khó có thể phô bày ra điều gì trong mắt anh ấy dưới tay người đầu bếp lại sôi sục lên một sức sống khác.
Người ngoài nghề ăn vào chỉ cảm thấy quá ngon chứ không để ý đến kỹ thuật chuyên môn trong đó, nhưng người trong nghề như Kỷ Tử Hoài có thể hiểu được, phải là đầu bếp có tay nghề siêu phàm đến cỡ nào mới có thể dùng nguyên liệu nấu ăn tầm thường làm ra hương vị cao cấp như vậy.
Cho dù là đĩa cải mèo trước đây anh ấy rất ít ăn cũng mang theo hương vị đặc biệt, khắc sâu ấn tượng trong lòng người ta.
Kỷ Tử Hoài: “Mù tạt vàng? Cô nêm thêm mù tạt vàng?”
Trong cuộc sống, mọi người thường nói, mù tạt là mù tạt xanh, mù tạt xanh là do nghiền nát sơn quỳ mà thành, nó có một mùi thơm đặc trưng, thường dùng cho món Nhật. Nhưng mù tạt chân chính là mù tạt vàng bắt nguồn từ Trung Quốc, nó được nghiền nát từ hạt cải bẹ vàng, hơi đắng chát, là một loại gia vị cay.
Với vị giác nhạy bén của mình, Kỷ Tử Hoài vừa ăn một miếng đã phát hiện ra chỗ ảo diệu bên trong.