Nhưng ngoài mù tạt vàng ra, thì nhất định là còn những nguyên liệu khác, nếu không thì chắc chắn mùi vị sẽ không được như thế này, nhưng Kỷ Tử Hoài chỉ có thể nếm ra được mù tạc vàng,
Còn những nguyên liệu khác thì không ra.
Qua thời gian ăn uống cao điểm, rốt cuộc dòng người cũng dần thưa đi, khiến cho Bạch Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Kỷ Tử Hoài bưng đĩa dưa muối tới trước quầy thu tiền rồi hỏi: “Xin hỏi, trong này ngoại trừ mù tạt vàng ra thì cô còn cho thêm gì nữa vậy? Tôi biết đây là công thức chế biến của riêng cô nên nếu như cô không muốn nói cho tôi biết thì cô có thể từ chối tôi.”
“Tôi có cho thêm xì dầu thu.” Bạch Nhất Nặc đưa mắt lên nhìn anh ấy rồi trả lời.
Xì dầu thu là sau đầu mùa thu, vào ban đêm, loại xì dầu đầu tiên được ủ lên men, sau tiết sương giáng thì mở chum tương ra mà lấy xì dầu.
Đó được gọi là xì dầu thu. Giống như là “Rượu đầu”, có giá trị hơn so với rượu trắng thông thường,
Vì mùi vị của nó ngon hơn, xì dầu thu cũng có vị ngon hơn so với xì dầu truyền thống.
Sau khi Bạch Nhất Nặc tới kiếp này thì mãi cô vẫn không tìm được xì dầu thu, mà mấy loại xì dầu ở trên thị trường đều không phù hợp với khẩu vị của cô. Cuối cùng, cô đã tìm thấy nó thông qua dì Tô - một người bạn của dì Lâm. Ở quê của dì Tô có một khu phố xì dầu, mà xì dầu họ làm lại là xì dầu thu, người ở trong thôn ai cũng đều ăn xì dầu thu ở đó ngay từ lúc bé cho đến khi lớn. Sau khi Bạch Nhất Nặc tình cờ nhắc tới đặc trưng của xì dầu thu thì dì Tô đã lập tức liên tưởng đến cái khu phố xì dầu này.
Bởi vì mùi vị của xì dầu thu ngon hơn so với loại xì dầu phổ thông, mặc dù khu phố xì dầu này đã mở được mấy thập niên nhưng họ kinh doanh cũng không tệ lắm, vẫn cứ tiếp tục việc kinh doanh, cũng không có sập tiệm.
Sau khi Bạch Nhất Nặc đã trả lời câu hỏi của Kỷ Tử Hoài xong, thì anh ấy cũng không rời đi mà thay vào đó là đứng tại chỗ, không nhúc nhích, khuôn mặt thì lộ vẻ đầy suy tư.
Anh ấy cao khoảng gần một mét chín, nên khi đứng ở trước quầy thu tiền, gần như là che hết ánh nắng mặt trời.
Bạch Nhất Nặc cảm thấy tò mò nên hỏi: “Quý khách, xin hỏi anh còn vấn đề gì sao?”
Không ngờ cô vừa mới lên tiếng thì Kỷ Tử Hoài đã nhanh chóng nói: “Bà chủ, cô có thu nhận học trò không?”
Hả? Bạch Nhất Nặc cảm thấy kinh ngạc.
Kỷ Tử Hoài nói với vẻ mặt đầy thành khẩn: “Tôi cảm thấy những món ăn mà cô nấu thật sự quá xuất sắc, tới nay tôi không biết những nguyên liệu thông thường này lại có thể tạo ra hương vị tuyệt vời như vậy. Tôi muốn theo cô học nấu nướng, xin cô nhận tôi làm học trò. Tôi bằng lòng trả học phí, cô cứ tùy ý đưa ra mức giá.”
Nhà của Kỷ Tử Hoài không thiếu tiền, nên từ trước tới nay anh ấy luôn lấy cách này ra để bái sư học nghệ. Bằng cách này, anh ấy đã bỏ ra sáu triệu để học cách làm bánh bao nhân gạch cua của một đầu bếp ở Đỉnh Lâu. So với bánh bao nhân gạch cua truyền thống ở trên phố thì của đầu bếp làm to hơn và ngon hơn. Ông ấy đúc kết được bí quyết riêng và chỉ dạy cho con trai mình, khi ấy ông ấy cũng không nghĩ đến việc truyền lại cho người khác.
Lúc Kỷ Tử Hoài tới tìm ông ấy thì ông ấy không muốn dạy lại cho anh. Nhưng sau khi Kỷ Tử Hoài nói ra mức giá thì ông ấy chỉ muốn nói: Anh đưa cho tôi nhiều quá.
Mặc dù nhờ có bí quyết riêng của mình mà ông ấy đã trở nên nổi tiếng ở trong nghề, kiếm cũng được khá nhiều tiền, nhưng sáu triệu thật sự là một con số không nhỏ, hơn nữa Kỷ Tử Hoài còn chủ động nói sẽ không truyền bí quyết riêng của ông ấy cho người khác. Nếu như ông ấy không tin thì anh ấy có thể ký hợp đồng. Bốn bỏ lên năm, cái giá sáu triệu này giống như nhặt được vậy.
Xin học cách nấu dựa vào cách vung tiền này của Kỷ Tử Hoài chưa từng thất bại, anh ấy đã nhận không ít người làm thầy, học được rất nhiều công thức nấu ăn quý giá. Nên anh ấy vốn tưởng rằng Bạch Nhất Nặc cũng sẽ không từ chối.
Nhưng sau khi Bạch Nhất Nặc suy nghĩ xong, cô trả lời: “Xin lỗi, tạm thời tôi không định nhận học trò.”
Kỷ Tử Hoài nghe được câu trả lời này thì có chút không dám tin, trên mặt anh ấy nảy sinh hoài nghi hiếm thấy: “Tại sao? Là do tôi vẫn chưa đưa cô đủ nhiều sao? Cô có thể tùy ý đưa ra mức giá, chỉ cần nó nằm trong phạm vi mà tôi có thể chấp nhận thì tôi sẽ đưa cho cô.”
Bạch Nhất Nặc vẫn không lung lay, cô nói: “Bái làm thầy là một chuyện rất long trọng, cần phải suy nghĩ thận trọng. Anh nói muốn bái lạy tôi làm thầy, nhưng thầy thì cần chịu trách nhiệm với học trò, nên tôi sẽ không tùy tiện thu nhận học trò đâu.”