“Nhưng không phải cậu nói vì để gầy nên không ăn ở tiệm cơm Bạch Ký nữa sao?"
Triệu Tư Kỳ mỉm cười giống như con cáo: “Ai nói không ăn chứ, tớ chỉ muốn không cho người ta ăn. Chỗ ở tiệm cơm Bạch Ký đúng là càng ngày càng khó giành, đây là một chiến thuật, tiết kiệm chi tiêu.”
Lần này thì Ngô Văn Văn cũng đã hiểu, hóa ra Triệu Tư Kỳ là đang muốn khuyến khích những bạn học khác đến tiệm khác ăn, như vậy thì đối thủ cạnh tranh của cô ấy sẽ ít đi.
Trên đường hai người họ đi đến tiệm cơm Bạch Ký, trong lòng Triệu Tư Kỳ kích động không thôi, cô ấy cảm thấy bản thân mình thật sự quá thông minh khi đã nghĩ ra được cách như vậy, không hổ là cô ấy.
Sau khi nhìn thấy toàn cảnh tiệm cơm Bạch Ký thì cô ấy dương dương đắc ý.
Lúc này, trong tầm mắt của cô ấy chợt xuất hiện bóng dáng của một người quen, nụ cười ở trên mặt cô ấy dần biến mất, trong mắt có chút mờ mịt.
Triệu Tư Kỳ đi về phía người đó, giọng củacó vẻ vô cùng kinh ngạc: “Lớp trưởng, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu nói là muốn đi ăn bún ốc sao?”
Lớp trưởng: “...”
Lớp trưởng tỏ ra lúng túng một lúc, sau đó lập tức nhận ra có gì đó không đúng, nên phản bác Triệu Tư Kỳ: “Không phải cậu cũng nói là sẽ không tới ăn ở tiệm cơm Bạch Ký sao?”
Trong lúc hai người họ trừng mắt nhìn nhau thì gần đó lại truyền tới một giọng nói quen thuộc, là ủy viên học tập đang vừa nói chuyện, vừa đi tới tiệm cùng với người bạn ngồi cùng bàn.
Ủy viên học tập nở nụ cười tự tin: “Tớ có đề nghị mọi người ở trong lớp học đừng tới tiệm cơm Bạch Ký, ăn những món khác đi, thì rất nhiều người đã đồng ý. Hôm nay chúng ta khẳng định sẽ giành được chỗ ngồi cực tốt.”
Ủy viên học tập vừa mới nói xong thì lập tức nhìn thấy Triệu Tư Kỳ và lớp trưởng.
Nụ cười của ủy viên học tập cứng đơ lại, sau đó đứng trợn mắt há mồm nhìn mấy người họ: “... Không phải mấy cậu nói là không tới sao?"
Triệu Tư Kỳ phản bác lại: “Không phải là cậu muốn đi cháo trắng kèm hột vịt bách thảo và thịt nạc sao?”
Tất cả mọi người đều chìm trong bầu không khí tràn ngập sự lúng túng.
Triệu Tư Kỳ vẫn đứng nhìn những người xung quanh, hay thật! Người nói không tới đều đã tới hết rồi.
Một đám lừa gạt!
Ngô Văn Văn cười nói: “Hóa ra mọi người đều muốn đến cùng một chỗ.”
Triệu Tư Kỳ: “...”
... . . .
Triệu Tư Kỳ buồn bực kéo Ngô Văn Văn đi vào tiệm cơm Bạch Ký.
“Giữa người và người phải có sự tin tưởng chứ?” Triệu Tư Kỳ vỗ vào ngực mình rồi nói: "Bây giờ chỉ có phở gà mới có thể chữa lành vết thương của tớ.”
Đến khi Triệu Tư Kỳ đi tới quầy thu tiền, cô ấy mới phát hiện nhân viên phục vụ trong tiệm đã đổi thành một người khác, không phải là Bạch Nhất Nặc nữa, mà là một anh chàng xa lạ có vẻ ngoài đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn tú, khí chất tao nhã.
“Chết tiệt, có ngoại hình như vậy, tại sao không debut?” Triệu Tư Kỳ sửng sốt, cũng không quên thì thầm bên tai của Ngô Văn Văn: “So với anh ấy, tớ cảm thấy idol mới gần đây của tớ không đáng để nói.”
Cô ấy lại cảm thán: “Anh chàng này là thân thích của bà chủ sao? Nhan sắc của người nhà họ cũng quá tuyệt.”
Anh đẹp trai đó đang ăn cái gì đó mà hai bên má phồng lên giống như chú chuột hamster, vẻ mặt thì tập trung, còn lộ ra vẻ thỏa mãn.
Triệu Tư Kỳ vốn định sáp lại gần để ngắm anh đẹp trai, không ngờ sau khi tới gần anh ấy thì ánh mắt của cô lại bị thu hút bởi đồ ăn trong tay anh.
Lớp vỏ của bánh trung thu nhân thịt băm rất giòn, theo động tác cắn của anh chàng đẹp trai, vỏ bánh trung thu còn có một ít bột rớt xuống. Rõ ràng là anh ấy có hơi buồn rầu nhưng không bỏ bánh trung thu xuống được mà lót khăn giấy xuống dưới chỗ bánh trung thu rồi rồi mới bắt đầu ăn tiếp.
Triệu Tư Kỳ có thể nhìn thấy được phần thịt băm màu nâu ở bên trong, còn để lộ đầy nước thịt.
Cô ấy lập tức cảm thấy thèm, biểu cảm khao khát hiện rõ ở trên khuôn mặt.
Ngô Văn Văn thấy dáng vẻ đó của Triệu Tư Kỳ thì nhắc nhở cô ấy: “Cậu đừng có say mê như thế, coi chừng người ta thấy bây giờ.”
Kết quả là Triệu Tư Kỳ lắc đầu một cái, cô ấy chỉ vào cái bánh trung thu nhân thịt băm rồi nói: “Tớ vốn chỉ thèm nhan sắc của anh chàng đẹp trai, nhưng mà bây giờ tớ phát hiện cái bánh trung thu đó có vẻ ngon hơn.”
Lúc Kỳ Tử Hoài vừa mới ăn xong cái bánh trung thu nhân thịt băm thì đã thấy hai cô gái trẻ tới đứng quầy thu tiền rồi.
Triệu Tư Kỳ tò mò hỏi: “Anh là thân thích của chị chủ sao?”
Kỳ Tử Hoài lắc đầu một cái rồi nói thẳng: “Không phải, tôi là nhân viên phục vụ mới tới.”
Rõ ràng anh ấy có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, tại sao lại chọn làm nhân viên phục vụ để kiếm tiền thế?
Triệu Tư Kỳ kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, dẫu sao thì cô ấy cũng đã chấp nhận được sự thật là so với người làm đẹp trai này thì bà chủ làm bếp còn đẹp hơn. Khả năng chịu đựng của cô ấy đã được nâng cao lên.
Triệu Tư Kỳ cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, vì có thể nhìn thấy anh đẹp trai và chị đẹp gái đẳng cấp ở đây, khiến cho cô ấy nhìn đã con mắt. Xin người như vậy càng ngày càng có nhiều hơn đi!